“Có hầu gia ở đây, còn sợ Tạ gia các ngươi dám  càn ? Người ! Trói bọn chúng , lôi  ngoài bêu đầu thị chúng!”
Dân chúng xung quanh xôn xao, lời  tiếng , hết chỉ trỏ    xì xào:
“Nghe  Tạ tiểu thư cùng nam nhân khác sinh  hoang thai đấy…”
Tề An Hầu  thấy, sắc mặt thoáng trầm xuống. Hắn đưa mắt  sang, nhưng ngay giây tiếp theo — đôi mắt  chạm  ánh  lạnh tựa sương của Anh Vương.
Chỉ một thoáng.
“Phịch!”
Tề An Hầu đột nhiên quỳ rạp xuống đất, trán đập mạnh đến nỗi phát  tiếng vang,   run rẩy, giọng lạc :
“Điện hạ… thần phụ    giá lâm, xin điện hạ thứ tội!”
Phu nhân phủ hầu sững sờ, còn  kịp hiểu chuyện gì xảy ,  thấy trượng phu quỳ gập , liền hoảng hốt quỳ theo.
Tống Lạc Dao cùng Phó Thịnh cũng mặt mày tái nhợt, vội vàng dập đầu liên hồi:
“Điện hạ tha mạng! Điện hạ tha mạng!”
Không khí trong sân yên lặng đến đáng sợ.
Chỉ  tiếng gió khẽ lùa qua dải lụa đỏ treo  cổng, cùng giọng  nhàn nhạt của Anh Vương, vang lên như búa nện giữa  trung:
“Phủ Tề An quả thật  bản lĩnh. Bổn vương hôm nay xem như  mở rộng tầm mắt.”
Ánh mắt  lia qua từng , dừng   phu nhân đang run rẩy  dám ngẩng đầu:
“Hầu gia, về phủ hảo hảo dạy  thê tử cùng nhi tử. Kẻo đến khi gây họa lớn, hối cũng  muộn.”
Giọng   trầm thấp, mang theo áp lực vô hình.
Tề An Hầu lập tức cúi đầu sát đất, giọng run như cánh lá:
“Thần   tội… về phủ nhất định nghiêm răn,  dám tái phạm!”
Cả quảng trường khi , chỉ còn  tiếng gió nhẹ, và dáng   bên cạnh Anh Vương — bình thản mà lạnh lùng,  những kẻ từng vênh váo  run như cầy sấy  chân.
Anh Vương khẽ  lạnh, ánh mắt như  dao:
“Hôm nay kinh động đến Tạ tiểu thư, các ngươi nên thành tâm thành ý mà tạ tội. Bôi nhọ thanh danh khuê nữ nhà  , e rằng phủ hầu các ngươi  gánh nổi .”
Phu nhân phủ hầu mặt tái mét, vội hùa theo:
“Thần phụ  , lập tức sai  chuẩn  trọng lễ, gậy gai đến cửa xin tội.”
Bà   sang , giọng lập tức mềm , nịnh nọt:
“Dư Nguyệt , đều là bá mẫu  . Vì nóng lòng chuyện hôn sự nên mới lỡ lời. Con đại nhân đại lượng, tha thứ cho chúng  một ,  ?”
Ta lùi một bước, khẽ khom  giữ lễ:
“Không dám nhận hai chữ ‘sốt ruột cầu hôn’ của phu nhân. Hôn ước giữa  và thế tử sớm  hủy bỏ. Tạ gia cùng phủ Tề An từ nay  còn dính dáng. Mời phu nhân và thế tử hồi phủ.”
Phó Thịnh định mở miệng cầu xin, nhưng  kịp lên tiếng, giọng trẻ con của Châu Châu  vang lên giữa đám đông:
“Phụ , bọn họ là  , Châu Châu  thích!”
Không khí trong sân lập tức đông cứng.
Ánh mắt Anh Vương vụt trầm , giọng lạnh như băng:
“Ngay cả Quận chúa cũng    thấy mặt các ngươi, còn  mau cút  cho khuất mắt!”
Mẹ con nhà họ Tề cúi đầu lùi  trong tiếng xì xào, chê  của dân chúng. Váy áo lấm lem, kiêu ngạo tan thành tro bụi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phuong-quan-du-nguyet/chuong-5-ngay-ta-gia-doi-lai-danh-du.html.]
Chẳng đến một nén hương, phủ Tề An  cho  mang mười mấy rương lễ vật tới,  là “áp kinh” tạ tội.
Ta chỉ liếc qua, thản nhiên phất tay:
“Nhận lấy. Rồi bán hết. Từ sáng mai, dựng lều phát cháo năm ngày ở cửa phủ. Cũng xem như phủ Tề An   một chuyện thiện.”
Lúc bấy giờ, các châu huyện quanh kinh thành đều gặp nạn lũ lụt, dân chạy nạn kéo về đông vô kể.
Tạ gia mở lều phát cháo,    no bụng, ai nấy đều rơi nước mắt mà tán dương:
“Tạ tiểu thư quả là Bồ Tát hạ phàm,   mà tâm càng .”
Qua năm ngày, dân đến càng đông. Nhiều phủ trong kinh thấy  cũng noi theo, dựng lều phát cháo, cứu đói khắp nơi.
Một lời thiện ý, lan thành ân đức.
…
Ngày hôm , giữa cuộc luận bàn trong phủ,  kẻ nhắc  chuyện cũ:
“Tạ tiểu thư vì cứu  mà chịu tiếng oan,  mà kẻ  còn dám nhục mạ.  là tiểu nhân.”
Anh Vương chỉ khẽ đáp, giọng trầm mà uy:
“Phó Thịnh, ngươi nên nhớ — ân nghĩa là để báo,   để giẫm.”
Rồi   sang , mỉm :
“Tạ tiểu thư, Châu Châu đòi đến tìm nàng suốt mấy ngày nay, hôm nay e   phiền .”
Châu Châu  thấy  liền chạy đến, ôm lấy chân, reo lên trong trẻo:
“Nương ơi! Phụ vương  hôm nay sẽ dẫn chúng  đến Bách Vị Lâu ăn yến cúc,  bánh hoa cúc, còn  thạch cúc nữa!”
Ta mỉm , nắm tay nàng:
“Ừ,  . Vì Bách Vị Lâu… chính là do  mở mà.”
nguyenhong
Rồi  khẽ dừng , giọng trầm xuống:
“Còn nữa, Châu Châu,   con đừng gọi  là ‘nương’ nữa. Phụ vương con sẽ tìm một mẫu  thật sự cho con —  đó  là quý nữ cao môn mới xứng.”
Giọng Anh Vương từ phía  vang lên, bình thản mà chắc nịch:
“Là ai  ?”
Ta giật   đầu, ánh mắt hoang mang:
“Ngài… ý ngài là ?”
Anh Vương bước đến gần, ánh  thẳng như mũi kiếm:
“Những lời   , đều là thật tâm. Ta  đích  đến cầu  với song  nàng, nay chỉ còn chờ nàng gật đầu.”
Hắn cúi xuống hỏi Châu Châu:
“Châu Châu, con  nguyện ý để Tạ tiểu thư  mẫu  ?”
Châu Châu chớp chớp mắt,  ôm chặt lấy , giọng non nớt mà kiên định:
“Nàng chính là nương của Châu Châu!”
Mặt  nóng bừng, tim đập loạn:
“… nhưng  thể  từng  thương, e rằng khó sinh dưỡng…”