PHƯỢNG QUY - Chương 8 - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:17:08
Lượt xem: 325
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
2.
Ta mặc hoàng bào, từng bước thiên lao, đến thăm hai cố nhân năm xưa.
Lý Úc và Khương Từ giam chung một chỗ, chỉ xem bọn họ c.ắ.n xé lẫn .
Khương Từ vốn mù, nhưng Lý Úc lúc phát điên nàng mù lòa thật. Nghe thị vệ kể là dùng đũa đ.â.m mù một bên mắt. Hành động của Lý Úc chẳng hề thấy lạ, nhất là khi bước đại lao, với ánh mắt đầy hy vọng.
Hắn thậm chí còn quỳ xuống cầu xin , miệng lắp bắp rõ lời: "Tiểu Uyên, kiếp là sai , sẽ dùng kiếp để bù đắp cho nàng, sẽ đối xử với nàng! Nàng thả ?"
"Hừ, ngươi khiến Trẫm nhớ đến những chuyện vui của kiếp !" Vừa cúi đầu khẽ vuốt ve hoàng bào , khẩy nhẹ giọng, "Còn mong Trẫm thể tha thứ cho ngươi? Ta nên ngươi ngây thơ, là ngu xuẩn đây?"
Ta châm biếm: "Lý Úc, kiếp đừng bao giờ chọc đến Trẫm nữa. Trẫm từ đến nay luôn lấy răng trả răng."
【Phiên ngoại kiếp 】
Yến Trì tin c.h.ế.t, thổ một ngụm m.á.u tươi, phi c.h.ế.t mấy con ngựa để tức tốc về kinh thành.
đến kinh thành, chỉ thấy nấm mộ của . Vị thiếu niên tướng quân lòng nguội lạnh như tro tàn, chỉ mang theo một bầu rượu đến bia mộ .
Chàng mặc một y phục đen, vẻ mặt đau khổ, giọng khàn đặc: "Tống Tiểu Uyên, đến thăm nàng đây..."
"Tống Tiểu Uyên!" Yến Trì từ từ nhắm mắt , "Nàng thật sự… nàng chỗ nào cũng , chỉ là nhãn quang lắm, ánh mắt nam nhân quá tệ... Nếu nàng chọn ..."
Nước mắt vô thức rơi xuống xối xả, thần sắc điên cuồng hận thù.
" , đợi vì nàng tự tay g.i.ế.c kẻ thù, sẽ đến bầu bạn với nàng."
Khi Yến Trì tìm thấy Lý Úc, Lý Úc giương cung tên đe dọa, cho gần.
Hắn b.ắ.n một mũi tên, Yến Trì tránh một mũi tên. Cho đến khi Yến Trì đến mặt , chút do dự giơ kiếm lên.
Lý Úc một kiếm phong hầu, m.á.u văng xa đến vài mét.
Yến Trì trở mộ . Rất lâu , giơ tay, dùng thanh kiếm trong tay kết thúc sinh mạng của chính .
Trước khi nhắm mắt, Yến Trì dường như thấy một thế giới khác.
Tống Tiểu Uyên ở thế giới khác đó đang yêu Yến Trì.
Chàng thấy nàng hôn Yến Trì của thế giới . Chàng mỉm , chợt chút ghen tị, chỉ là một chút ghen tị mà thôi.
Tỉnh dậy, nước mắt ướt đẫm cả chiếc gối.
Thì là như , kiếp Yến Trì vì báo thù, còn...
Yến Trì cũng tỉnh dậy, giúp lau nước mắt, : "Này, Tống Tiểu Uyên, nàng nữa ? Nàng bằng nước ?"
Nghe giọng của , nước mắt càng rơi như mưa.
Yến Trì luống cuống tay chân. Ta khẽ ôm lấy : "Yến Trì, ngốc ? Ta còn mong kiếp thể sống !"
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Nghe câu , Yến Trì rõ ràng khựng , khóe mắt cũng đỏ lên, "Không, may mắn, may mắn vì kiếp nàng ở bên cạnh !"
Yến Trì hòa hoãn khí, chuyển đề tài: "Hoàng Thượng ở kiếp đối xử với Tiểu gia hơn, hả, Tống Tiểu Uyên?"
"Trẫm vì mà để trống lục cung , như đối với còn đủ , Yến Trì?"
Yến Trì nhướng mày nhẹ, ánh mắt dần trở nên đắn, "Nếu Hoàng Thượng vì mà bỏ trống lục cung, vi phu đương nhiên khiến Hoàng Thượng hài lòng ."
Ánh trăng mờ ảo, gió đêm khẽ lướt qua ngọn cây.
Đêm Xuân phù dung, chăn uyên ương ấm áp.
(Hết)
Mình giới thiệu một bộ cổ đại khác do nhà up lên web MonkeyD ạ:
CÔNG CHÚA GẢ NHẦM NHƯNG TÌM ĐƯỢC LƯƠNG DUYÊN - Tác giả: Như Tô
Phò mã của tàn phế chân ở chiến trường, mượn cơ hội hủy hôn, nhưng nhất quyết gả cho .
Ngày đại hôn đó, ám toán, lên nhầm kiệu hoa.
Đến khi nhận điều bất , vội vã lao đến Tướng Quân Phủ. Phò mã cùng bạn của là Lâm Nhược Vũ thành đại lễ bái Thiên Địa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/phuong-quy/chuong-8-het.html.]
Bị ép bất đắc dĩ, đành đồng ý để Lâm Nhược Vũ Bình thê của phò mã.
Sau khi thành , lấy cớ chân tàn từng động chạm đến nửa phân. hai năm , phò mã mưu phản thành công.
Hắn ôm Lâm Nhược Vũ đang m.a.n.g t.h.a.i đến mặt . Hắn Lâm Nhược Vũ mới là thê tử mà thầm yêu bao năm, còn sớm đáng ngàn đao vạn kiếm chặt trăm ngàn mảnh.
Ngày đó mưa rơi tầm tã, cũng thể dập tắt ngọn lửa ngút trời trong viện . Ta chặt đứt hai chân, chôn trong biển lửa, xương cốt cũng chẳng còn.
Khi mở mắt nữa, trọng sinh ngày phò mã giả què trở về từ chiến trường.
1.
Ta Lục Cảnh Luân đang xe lăn, trong lòng chỉ một ý niệm. Nếu thích tàn phế, sẽ thành cho !
Trong đại điện, Lâm thái y đang bắt mạch kê đơn cho Lục Cảnh Luân.
Ông giả bộ giả tịch với vẻ mặt đau xót: "Bẩm Hoàng thượng, đôi chân của Thiếu tướng quân… lão thần lực bất tòng tâm!"
Lòng lạnh, xem bọn họ sớm thông đồng với , Lâm thái y chính là phụ của bạn , Lâm Nhược Vũ.
Kiếp , Lục Cảnh Luân thể tạo phản thành công dễ dàng, thì công lao của Lâm thái y nhỏ.
Chính là ông bỏ t.h.u.ố.c độc thức ăn của thị vệ Hoàng cung, nên Hoàng cung mới dễ dàng thất thủ.
Ta nén nỗi hận huyết hải thâm thù, giả vờ đau thương: "To gan! Lâm thái y, ngươi dám nguyền rủa phò mã của bản cung như thế, sẽ tha cho ngươi!"
Lâm thái y ánh mắt khẽ lay động: "Công chúa xin bớt bi thương, Lục Thiếu tướng quân gặp biến cố , lão phu cũng cảm thấy đau xót!"
Theo lệ thường, vì ân tình với Lâm Nhược Vũ, vẫn luôn nể mặt Lâm thái y, nhưng giờ đây chút kiêng dè mà càng tới: "Phụ hoàng, nhất định là Lâm thái y Y thuật tinh thông, Người hãy gọi tất cả Thái y đến, lượt vấn chẩn cho Cảnh Luân, con biến thành què!"
Lâm Nhược Vũ biến sắc, vội vàng kéo tay áo : "Công chúa đừng quấy nhiễu nữa, Thiếu tướng quân đủ đau khổ , Người đừng gây thêm phiền phức."
Ta chợt xoay nàng : "Sao? Bản cung tìm xem chân cho là gây phiền phức? Nghe lời phụ ngươi bỏ mặc, để tàn phế, mới là cho ư?"
Lâm Nhược Vũ vội vàng biện bạch: "Phụ là Viện chính Thái Y Viện, y thuật đương nhiên là nhất , Công chúa cần gì để nhiều Thái y hơn đến thấy vẻ khó xử của Thiếu tướng quân?"
"Khó xử?" Ta nâng cao giọng: "Trên chiến trường, mỗi chiến sĩ tắm m.á.u chiến đấu đều là hùng đỉnh Thiên lập Địa, ngươi dám là vẻ khó xử? Vậy ngươi đang vết thương của phò mã vẻ vang?"
Lâm Nhược Vũ vội vàng Lục Cảnh Luân: "Thần nữ ý !"
"Đủ !" Lục Cảnh Luân cuối cùng nhịn cất tiếng: "Thần gặp đại phu trong quân doanh, quả thực đúng như Lâm y chính , chân thần thương tổn nghiêm trọng."
Ta lập tức như hoa lê dính hạt mưa, xông đến mặt : "Sau sẽ tàn phế thật ? Không nữa ?" Nếu Lục Cảnh Luân chân tàn phế, cố tình để thêm vài !
"Vậy thành què, chẳng lẽ suốt đời xe lăn?"
Lục Cảnh Luân cuối cùng thể nổi nữa: "Công chúa, giang hồ tài kẻ lạ nhiều, chân của thần lành lặn."
"Thật ?" Ta lập tức nín mỉm : "Vậy thì thật sự quá !"
Lục Cảnh Luân chậm chạp tỉnh ngộ, vội vàng bổ sung: " gặp Thần y , còn xem cơ duyên."
Ta hợp tác xụ mặt xuống: "Vậy thì xui xẻo , vận may của hình như , nếu cũng chẳng thương!"
Thấy Lục Cảnh Luân sắp nổi giận, vội vàng đặt tay lên chân thương của : "Vậy chân bây giờ còn cảm giác ?" Ta dùng hết sức bình sinh, sức nhéo .
Tuy là giả què, nhưng sợ lộ tẩy, Lục Cảnh Luân vẫn c.ắ.n răng tự c.h.é.m chân một nhát. Lúc cố ý nhấn vết thương, mồ hôi lạnh của Lục Cảnh Luân tức khắc vã , vươn tay gạt tay : "Buông tay! Đau ~!"
Ta vội vàng luyến tiếc buông tay: "May quá, may quá, vẫn còn cảm giác!"
Lục Cảnh Luân mặt đỏ bừng, là do đau do tức giận.
Lâm Nhược Vũ nhịn nhắc nhở một câu: "Chân của Lục tướng quân thương , Công chúa tính ?"
Lục Cảnh Luân lúc mới nhớ chính sự của việc giả què: "Khởi bẩm Hoàng thượng, nay chân thần trọng thương, tự thấy xứng với Công chúa, kính xin Hoàng thượng rút ân điển ban hôn, thần thật sự lỡ hạnh phúc trọn đời của Công chúa!"
Lời thốt , Phụ hoàng rõ ràng rung động, dù là nữ nhi Người sủng ái nhất, chẳng ai nữ nhi gả cho què, chỉ là vì tàn phế do chiến trận, Hoàng gia mà hủy hôn, khó tránh khỏi tướng sĩ và quần thần thấy lạnh lòng.
Kiếp lời , vội vàng quỳ xuống, thề sống c.h.ế.t gả cho Lục Cảnh Luân, để Phụ hoàng hủy hôn.
Ban đầu việc ban hôn là do cầu xin Phụ hoàng, từ lúc nào câu kết với Lâm Nhược Vũ, trăm phương ngàn kế hủy hôn, coi là gì?
Cho nên kiếp , vẫn quỳ xuống: "Phụ hoàng, phò mã tuy đ.á.n.h mất một tòa thành, t.h.ả.m bại trở về, nhưng cũng là tàn phế chân chiến trường, nhi thần nếu vì thế mà hủy hôn, chẳng trở thành vô tình vô nghĩa ? Nữ nhi nguyện ý gả cho phò mã, cầu xin Phụ hoàng thành !"
Lục Cảnh Luân sắc mặt xám ngoét. Hắn thất bại, vốn chẳng mấy vẻ vang, nhưng vì chân tàn, sinh lòng thương xót, nên ai nhắc đến chuyện chiến bại, ngờ vạch trần .
Tiểu nhân ích kỷ, giả què thành, thua t.h.ả.m bại, còn giả hùng, đừng hòng!