Tuy nhiên, nhớ đến phản hồi của khách nhân  ban ngày, Khương Như Ý  nắm chặt bút lông bắt đầu suy nghĩ.
Ban ngày hôm nay,  ít khách nhân  khi rời , đều khen món tráng miệng mới  thật sự tinh xảo, hình dáng vô cùng  mắt  , mùi vị cũng là thứ mà những tiệm khác  thể sánh bằng.
Đồng thời, họ cũng  quên bày tỏ sự nuối tiếc với Khương Như Ý: “Đáng tiếc mỗi  chỉ  thể gọi một món, nếu gọi cả hai món, e là bụng sẽ  còn chỗ chứa món khác nữa.”
“Món tráng miệng tiểu nương tử  ngon như , mà  lựa chọn, quả thực khiến   khó xử.”
Khương Như Ý  lời khách nhân, vội vàng nhắc nhở một câu, tuy giờ đang là mùa hè, nhưng ăn quá nhiều đồ uống ướp lạnh e sẽ đau bụng, các khách nhân chỉ gọi một món là .
Những khách nhân   Khương Như Ý khuyên nhủ, đều gật đầu, gọi một phần trong  đó, nhưng  mặt ai nấy đều là vẻ tiếc nuối vì   ăn thỏa thích.
Ngoài cửa, khi Bùi Chiêu bước  tiệm, y thấy Khương Như Ý đang  trong ánh đèn, nhíu mày suy tư.
Giờ  trời còn  tối hẳn, nên trong tiệm chỉ thắp vài ngọn đèn.
Có lẽ vì  ghi chép  sổ sách, ngọn đèn  đặt ngay  mặt Khương tiểu nương tử, lúc  ánh nến khẽ lay động, ngược  toát lên vài phần tĩnh lặng khác hẳn ngày thường.
Bùi Chiêu chọn một chỗ dựa  cửa sổ  xuống, thu  ánh mắt từ phía quầy tính tiền.
Hôm nay tiệm dường như  chút khác biệt, ngoài sự mát mẻ, trong  khí còn thoảng mùi trái cây ngọt ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/109.html.]
Bùi Chiêu  quanh bàn của các khách nhân, quả nhiên thấy  mỗi bàn đều đặt một chiếc bát nhỏ, màu sắc bên trong  vàng,  đủ màu, xem  đây là món ăn mới  mắt gần đây.
Ngoài , vẻ mặt của mấy bàn khách nhân  đều tỏ  vô cùng phấn khích, lẽ nào họ đều đến vì món ăn mới ?
Bùi Chiêu thu  ánh mắt,  nhíu mày nghi hoặc.
Khương Như Ý  đặt bút xuống và  tới, nàng  với Bùi Chiêu: “Bùi Thiếu Doãn, xin , Hoành Thánh Tam Tiên hôm nay  hết , Bùi Thiếu Doãn xem thử   đổi sang món khác ?”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Khương Như Ý  xong, vẻ mặt  áy náy  Bùi Chiêu.
Hôm nay  khách nhân mở tiệc ở nhà, buổi trưa  gói mang  hết sạch sủi cảo nếp trong tiệm, kéo theo cả nhân thịt trong bếp cũng dùng hết .
Nghĩ rằng đằng nào sáng mai tiệm thịt cũng giao nhân thịt mới đến, Khương Như Ý cũng  quá để tâm.
Không ngờ vị Bùi Thiếu Doãn   đến  buổi tối, bây giờ  mua nhân thịt, chắc chắn là  kịp.
Bùi Chiêu ngước  Khương Như Ý đầy vẻ áy náy, trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh nàng lúc nãy đang trầm tĩnh suy tư.
Y lắc đầu: “Không .”
Khương Như Ý thở phào nhẹ nhõm.