Bùi Chiêu nhíu mày,   bộ dạng hả hê của Từ Tu,  nhướng mày: "Ồ?"
Từ Tu  vẻ mặt  thể hiện hỉ nộ của Bùi Chiêu, cảm thấy mất hứng, khẽ hừ một tiếng từ lỗ mũi.
Tuy nhiên,  ngước mắt  cành liễu  xa,  nheo mắt . Hắn cảm thấy Bùi Tòng Khiêm đối với Khương tiểu nương tử ...
Từ Tu nghĩ đến đĩa hạnh khô  đặc biệt đặt  mặt Bùi Tòng Khiêm lúc ăn cơm,  nghĩ đến việc Bùi Tòng Khiêm vốn  thích  ngoài,  hết   đến  khác  ăn ở chỗ Khương tiểu nương tử, ngày thường cũng chẳng thấy  để tâm gì đến chuyện ăn uống.
Từ Tu   bạn  bên cạnh,  là tò mò nháy mắt.
Ban đêm, bầu trời đầy , trong sân nhỏ tĩnh lặng, tiếng ve râm ran truyền đến từ kẽ lá.
Khương Như Ý   chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng ôm sát, mở hết cửa sổ trong phòng, tựa  chiếc sập mềm, thư thái   đèn  thoại bản.
Chiếc đèn đài lưu ly Bùi Chiêu tặng ban ngày, đang  đặt  bàn, ánh nến lung lay, phản chiếu ánh sáng lấp lánh lên  bộ đèn đài lưu ly, vô cùng  mắt.
Thỉnh thoảng Khương Như Ý liếc  chiếc đèn đài lưu ly đó, liền  nhịn   thêm vài , rõ ràng là thực lòng yêu thích.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, A Thược ở bên ngoài gọi: "Tiểu nương tử."
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Khương Như Ý đặt thoại bản  tay xuống,  dậy mở cửa cho nàng.
A Thược bưng hai đĩa mật giản bước , đặt đĩa lên bàn,  đó kéo một chiếc ghế   xuống, vẻ mặt đầy mới mẻ ngợi khen chiếc đèn lưu ly đó.
Ban ngày hôm nay, A Thược   thấy chiếc đèn , lúc đó  cảm thấy   . Nào ngờ buổi tối đốt nến lên, lưu ly   phát  ánh sáng lấp lánh, quả thực mỹ lệ lộng lẫy vô cùng.
A Thược  nhịn  cảm thán: "Tiểu nương tử,   chiếc đèn đài ,    thể tinh xảo  đẽ đến thế?"
Khương Như Ý đang cầm một miếng mật giản bỏ  miệng,   cũng gật đầu cảm thán: "Quả thực tinh xảo  mắt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/131.html.]
Đèn lồng thông thường dùng vật liệu bằng đồng hoặc gốm, những nhà khá giả hơn thì dùng đèn sứ. Trong đó,  nhất là sứ trắng, lớp men bóng mịn sáng lấp lánh,  bộ  đèn tinh tế như ngọc trắng,  cái còn  phơn phớt xanh, thế  là vô cùng hiếm  .
Mà chiếc đèn đài lưu ly tinh xảo như thế , e rằng ngay cả các tiệm lớn cũng chỉ  một hai chiếc.
Khương Như Ý   thoáng qua chiếc bàn, thấy chiếc đèn lưu ly  cháy giữa nhụy hoa, lấp lánh, quả thực càng  càng thích.
Nàng và A Thược   chằm chằm chiếc đèn một lúc,  mới dời mắt , Khương Như Ý cầm  cuốn thoại bản để bên cạnh, cúi đầu  tiếp.
A Thược ghé sát , tò mò chỉ  đó hỏi: "Tiểu nương tử,   kể chuyện gì ?"
Khương Như Ý  với nàng: "Là câu chuyện về Bạch Xà, đoạn  kể về cảnh Hứa Tiên và Bạch Xà  khi chia ly  tương phùng, trong đó còn mượn thơ của thi nhân Đỗ Phủ, để thuật  nỗi lòng đôi bên."
Triều đại   hình thành nên hình hài sơ khai của câu chuyện Bạch Xà Truyền đời . Về nguồn gốc của Bạch Xà Truyền,  thuyết cho rằng nó bắt nguồn từ Truyền Kỳ đời Đường, cũng  thuyết  cho rằng nó bắt nguồn từ các thoại bản trong triều đại .
Ngày nay, trong khắp hang cùng ngõ hẻm,   đủ loại phiên bản chuyện kể  biên soạn lưu truyền, nhưng đại thể đều là một câu chuyện tình yêu.
Khương Như Ý   bài thơ đó cho A Thược : “Kim tịch phục hà tịch, cộng thử đăng chúc quang…”
A Thược hiếu kỳ ngẩng đầu lên,  về phía chiếc đèn lưu ly  mặt: “Cộng thử đăng chúc quang? Tiểu nương tử, đèn nến   đến trong thơ,   là thứ giống như chiếc đèn lưu ly  ?”
Khương Như Ý ngước mắt  A Thược một cái, lập tức lắc đầu với nàng.
“Những bài thơ  đều do  đương thời thêm  lung tung, vả , ý nghĩa gốc của bài thơ cũng  phù hợp.”
Khương Như Ý chợt cảm thấy, quyển thoại bản mà nàng mua từ chợ Đông nhai thật sự  mấy chính tông, tự dưng  thêm  bài thơ  nhắc đến đèn nến  chi?
Mặc dù bài thơ  thêm   hợp cảnh, nhưng việc tặng chiếc đèn …
Khương Như Ý lắc đầu, cảm thấy  quả thực  nghĩ quá nhiều .
Nàng ném quyển thoại bản sang một bên: “Thôi,  xem nữa, ăn uống thôi.”
A Thược gật đầu  vẻ hiểu nhưng  hiểu: “Ồ.”