Bùi Chiêu đột nhiên bước nửa bước về phía , mở lời với nàng: "Mỗ đưa nữ lang về nhé."
Khương Như Ý ngẩng đầu lên, vô cùng ngạc nhiên  y: "Bùi Thiếu Doãn hôm nay  cần bận rộn với án kiện ?"
Bùi Chiêu lắc đầu,  dịu giọng một chút, cảm thấy cổ họng  còn khô khốc như , bèn nhẹ giọng giải thích: "Hiện tại án sơn phỉ   giải quyết xong, đợi ngày mai trình công văn lên Quan Gia là  thể kết án."
Khương Như Ý "ồ" một tiếng. Nàng  vị Bùi Thiếu Doãn  mắt, nghĩ thầm thảo nào hôm nay y   nhiều hơn, hóa  là  giải quyết xong công vụ, chắc là  cũng vì thế mà thư thái hơn.
Giờ  thể  xe ngựa về, đương nhiên  hơn là tự   bộ. Khương Như Ý gật đầu,  với vị Thiếu Doãn hôm nay  chuyện đặc biệt nhiều , hai  cùng    ngoài.
Dưới hành lang, Bùi Chiêu và Khương Như Ý sóng vai  tới. Vì để ý bước chân nhỏ của Khương Như Ý, nên Bùi Chiêu cũng bước chậm hơn một chút, trông đặc biệt kiên nhẫn.
Giờ  tiếng ồn ào ở sân bên  giảm bớt  nhiều,  lẽ là sắp đến giờ dùng cơm nên   đều  lấp đầy bụng. Từ đó  thể thấy, chuyện ăn uống là chuyện lớn hàng đầu.
Khương Như Ý  ý nghĩ  của  chọc , nàng thu hồi ánh mắt từ sân bên, thấy Bùi Chiêu   gì, cũng an tĩnh tiếp tục  bộ.
Bùi Chiêu xách hộp đựng thức ăn,  cây tùng bách xanh  bên cạnh,  mở miệng , hình như  lời  hỏi, nhưng   nên hỏi từ .
Lúc đó nàng còn nhỏ, chắc hẳn ký ức về phụ  vô cùng mơ hồ, hỏi đến cũng chỉ thêm buồn bã.
Bùi Chiêu tĩnh lặng một lát,  đó mới mở lời: "Khương tiểu nương tử lớn lên ở Từ Ấu Cục từ nhỏ, sống   ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/149.html.]
Khương Như Ý  y, đầu tiên là ngạc nhiên vì y đột nhiên đổi cách xưng hô với ,   thắc mắc tại  y đột nhiên hỏi chuyện .
Tuy nhiên, nghĩ  chuyện  từng gặp Bùi tiểu lang quân ở Từ Ấu Cục, nàng nghĩ chắc là    với Bùi Thiếu Doãn, nên cũng   gì lạ.
Khương Như Ý gật đầu: "Cũng xem như  tệ."
Nàng thấy Bùi Chiêu  , khóe miệng khẽ cong lên,  với y: "Bùi Cục trưởng tính tình cực kỳ , đối với trẻ con trong Từ Ấu Cục đều vô cùng bao dung, ăn uống cũng  từng để chúng chịu thiệt. Nếu   điểm nào  ... ừm, chính là trù nghệ của Bùi Cục trưởng kém quá, mà   nỡ bỏ tiền thuê đầu bếp."
Khương Như Ý hồi tưởng  tình cảnh lúc nhỏ khi nàng  xuyên qua, suýt nữa  cơm canh của Từ Ấu Cục  cho khó ăn đến phát , trong mắt lộ  vẻ  khổ.
Sau đó, nàng liền nhận  công việc nấu cơm cho Từ Ấu Cục, cuối cùng  còn   khổ cái  dày của  nữa.
Khương Như Ý nhớ  lúc đó nàng còn nhỏ, tay chân ngắn ngủn  với tới bếp lò, mỗi  xào rau đều    ghế đẩu, còn Bùi Cục trưởng ở một bên  mà kinh hồn bạt vía,  mặt nàng  khỏi nở nụ .
Bùi Chiêu lắng  lời nàng kể, ánh mắt cũng nhuốm lên ý .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Y chậm rãi mở miệng: "Nghe Tam thúc , Lục thúc từ    thích  sách, mỗi    trách mắng, liền chạy đến phòng của mấy vị  trưởng  thút thít. Ngoài , y còn lén lút nuôi vài con mèo hoang trong hậu viện, từ  vẫn luôn vô cùng yêu thích, mỗi ngày đều  đến cho ăn từng con một."
Khương Như Ý  lời Bùi Chiêu ,  khỏi nhớ tới mấy con mèo tam hoa thỉnh thoảng xuất hiện ở hậu viện Từ Ấu Cục. Lúc đó nàng chỉ cho là mèo hoang vô chủ, lẽ nào nguồn gốc  là từ chỗ ?
Khương Như Ý kinh ngạc chớp chớp mắt  Bùi Chiêu, nghĩ đến thế hệ  của những con mèo  ít  cũng  sống trong nhà quan gia vọng tộc,  ngờ đến thế hệ   chỉ  thể ăn đồ thừa cặn bã trong Từ Ấu Cục, trong lòng  khỏi  chút xót xa.