Hắn khẽ ho một tiếng,  dừng  một chút  lắc đầu : "Khương tiểu nương tử  cần lo lắng, về tình hình của Tề Phi, mỗ  nắm rõ tất cả."
Mấy ngày nay  xem xét lời khai, thấy sơn phỉ nhắc đến tiểu lang quân tên Tề Phi  khá nhiều ,  chỉ  về tài nghệ nấu nướng cao siêu của , mà còn kèm theo  nhiều chuyện liên quan đến lai lịch của .
Bùi Chiêu  Khương Như Ý, ôn tồn : "Nếu ban đầu trong lòng còn chút nghi ngại, nhưng tối nay đến tiệm ăn, thấy Khương tiểu nương tử thần thái như thường, thì cũng  việc thu nhận Tề Phi   gì trở ngại."
Khương Như Ý ngạc nhiên chớp chớp mắt.
Bùi Chiêu thấy nàng như , liền bổ sung thêm một câu: "Khương tiểu nương tử đối nhân xử thế đều  ,   cũng  chuẩn."
Ý trong lời  là, Tề Phi tuy mang  phận nửa sơn phỉ, nhưng phẩm hạnh hẳn là  vấn đề gì, nếu  thì Khương Như Ý cũng sẽ  giữ  .
Khương Như Ý hiểu rõ ý tứ trong lời Bùi Chiêu,  chút đắc ý cong mắt , nàng khiêm tốn đáp: "Đa tạ Bùi Thiếu Doãn khen ngợi. Nói như , Bùi Thiếu Doãn   cũng cực kỳ chuẩn xác."
Bùi Chiêu  giọng điệu nhẹ nhàng vui vẻ trong lời nàng,  nhịn  bật , trong mắt  ánh lên nét : "Nói như , tự  và Khương tiểu nương tử đều như ?"
Khương Như Ý gật đầu: " , đều như ."
Sau khi Bùi Chiêu ăn xong và rời , Khương Như Ý thu dọn sạch sẽ bát đĩa  bàn,  ngáp dài vì buồn ngủ, khóa cửa hậu viện   về phòng.
Trong phủ Bùi, Bùi Chiêu bước  hậu viện, đưa nửa con gà gói lá sen mang về  tay cho vị quản sự bên cạnh, dặn dò: "Đem nửa con gà   phòng bếp."
Quản sự nhận lấy con gà gói lá sen,  hết là nghi ngờ  lên đó,  chợt nhớ  gần đây A Lang dường như đều dùng bữa chiều từ bên ngoài mới trở về, trong lòng  khỏi khó hiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/170.html.]
Hắn dò hỏi: "A Lang hôm nay  dùng bữa chiều  ? Có cần dặn phòng bếp  thêm chút đồ ăn đêm đưa tới ?"
Bùi Chiêu mở lời: "Đã dùng ,  cần đồ ăn đêm , ngươi cũng  ngủ ."
Nói xong,  bước  trong màn đêm bao phủ, tâm tình   xuyên qua cổng tròn,  về phía hậu viện.
Quản sự "Dạ" một tiếng,  bóng lưng A Lang dường như đang  tâm trạng ,   cúi đầu  con gà gói lá sen đang tỏa hương thơm ngát  tay, trong lòng đầy rẫy sự khó hiểu.
Quản sự  hết mang gà  về phía nhà bếp, thầm nghĩ hành động gần đây của A Lang thật sự  chút kỳ lạ, hôm nào đó nhất định  hỏi tùy tùng  theo A Lang mới .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cùng với thời tiết dần trở nên mát mẻ, vết thương  cổ tay Khương Như Ý cũng nhanh chóng lành .
A Thược ôm tay Khương Như Ý, ghé sát  mắt  kỹ,  khỏi cảm thán: "Thuốc trị thương Bùi Thiếu Doãn sai  đưa tới thật sự  quá,  cánh tay và cổ tay tiểu nương tử  hề để  chút sẹo nào, thật may quá."
Tề Phi đang dọn dẹp các hộp đựng thức ăn  bàn dài,   lười biếng liếc  về phía , mở lời : "Đó là đương nhiên , t.h.u.ố.c do nha môn Khai Phong Phủ chế , chuyên trị ngoại thương là nhất,   thể   ?"
A Thược  đầu  Tề Phi: "Thật ?"
Khương Như Ý  cuộc đối thoại của hai ,   thu tay về, nàng kéo ống tay áo  cuộn lên xuống, tiếp tục cúi đầu xem bức thư trong tay.
Từ hôm nhắc đến Bùi cục trưởng,  lâu  Khương Như Ý  nhận  thư gửi đến từ Từ Ấu Cục (Cục nuôi dưỡng trẻ mồ côi).
Trong thư, Bùi cục trưởng lải nhải  một đoạn dài, chủ yếu là những lời thăm hỏi chuyện nhà,  khen ngợi món đào vàng đóng hộp mà Khương Như Ý sai  mang về,  rằng nó  vị chua ngọt  miệng, bọn trẻ đều  thích. Lại  rằng Từ Ấu Cục cuối cùng cũng tìm  đầu bếp mới, Tiểu Lục và A Như mấy đứa nhỏ cũng  cao lớn, mập mạp hơn một chút, thậm chí còn nhắc đến mấy con mèo hoang ở hậu viện.