Quán ăn nhỏ Như Ý ở Biện Kinh - 221

Cập nhật lúc: 2025-10-10 00:41:59
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bùi Thị lang lời nương tử , trong lòng bật . Ừm, món ăn Khương tiểu nương tử quả thực ngon, cũng thông minh lanh lợi.

Bùi Thị lang gật đầu, ông về phía cổng sân, cũng về phía căn phòng.

Đợi mã xa dừng cửa tiệm ăn, Khương Như Ý dứt khoát bước xuống, đầu cảm ơn Bùi Chiêu: "Đa tạ Bùi Thiếu Doãn đưa về một chuyến."

Bùi Chiêu với Khương Như Ý: "Khương tiểu nương tử cần cảm ơn, mỗ cũng thuận đường thôi."

"Thuận đường?"

Khương Như Ý về phía phủ Bùi Chiêu, chút khó hiểu , nhưng cũng hỏi thêm, chỉ : "Bùi Thiếu Doãn xin cứ về."

Bùi Chiêu gật đầu, tiễn Khương Như Ý rời , trở trong mã xa.

Ánh sáng xung quanh tối dần, khí tĩnh mịch tiếng động, hồi ức đè nén như thủy triều dâng lên ào ạt.

Bùi Chiêu đột ngột siết chặt năm ngón tay, sắc mặt tái nhợt nữa.

Hắn thấy bên ngoài cửa tiệm ăn hình như vang lên tiếng của thực khách, Bùi Chiêu khẽ nhắm mắt , mở . Hắn đưa tay vén rèm xe, sải bước dài về phía Khương Ký.

Trong tiệm ăn, Khương Như Ý Bùi Chiêu mà nay , chút ngạc nhiên : "Bùi Thiếu Doãn, đến dùng cơm ?"

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Bùi Chiêu gật đầu: "Ừm, phiền Khương tiểu nương tử, cứ món lẩu gốm thường ngày là ."

Khương Như Ý đáp một tiếng. Dù trong lòng thấy ngạc nhiên, nhưng lẽ lúc Bùi Thiếu Doãn đói bụng chăng?

Khương Như Ý đợi một lát, đó nhà bếp, bắt đầu đặt nồi lên bếp nấu nướng.

Trong tiệm ăn, chỉ lác đác ba bốn bàn thực khách. Vì hôm nay đến sớm, nên khách khứa cũng vội vã, họ tụm chuyện phiếm, hoặc thong thả ăn đĩa đậu phụ khô ngũ vị hương bàn.

Trong nhà bếp vọng tiếng chảo xẻng va chạm, đó là tiếng nước sôi sùng sục, một mùi hương thức ăn thoang thoảng lan tỏa trong khí.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/221.html.]

Bùi Chiêu lắng sự nhộn nhịp xung quanh, ánh mắt rơi chiếc rèm nhỏ bên cửa sổ, những hoa văn dây leo hoa sen đó, dần dần hiện khung cảnh thuở nhỏ, ba trong gia đình cùng du ngoạn núi.

Trong biệt viện ngoại ô, trong phòng, Bùi Chiêu thuở nhỏ đặc biệt dậy sớm mặc một bộ quần áo mới, tay cầm cung tên phụ đưa cho, lòng đầy mong chờ chuyện du ngoạn trong núi ngày hôm nay.

Phụ : "Từ Khiêm gần đây luyện tập cưỡi ngựa b.ắ.n cung, lát nữa trong núi, nhất định sẽ săn thỏ và hươu."

Mẫu hôm nay tâm trạng cũng , nàng đưa tay sửa sang cổ áo cho , mặt hiếm thấy lộ một nụ . Quay sang cây cung trong tay , nhíu mày.

Mẫu hỏi: "Phu quân, hôm nay là du ngoạn, mang cung tên gì?"

Phụ vỗ vai , đầu trả lời A nương: "Nay lập hạ, trời quá nóng, đang là lúc săn b.ắ.n đầy núi. Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, để Từ Khiêm săn vài con thỏ luyện tay, tối mang về món ăn thêm."

Mẫu lời phụ , nhíu mày chặt hơn.

Nàng mở lời: "Phu quân cũng hôm nay là Tết Đoan Ngọ, chúng núi là để du ngoạn, những chuyện bất chính ?"

Phụ lời , khỏi cau mày, ông cúi đầu với Bùi Chiêu thơ bé: "Con và Quản sự lên mã xa , mang cung và ống tên lên chiếc xe phía , và A nương xe phía , lát nữa sẽ đuổi kịp."

Bùi Chiêu thơ bé mím chặt môi, vẻ mặt căng thẳng của phụ và mẫu , khuôn mặt non nớt mang theo vẻ trẻ con trở nên tái nhợt. Tuy nhiên, vẫn ngoan ngoãn gật đầu, thẳng lưng, cùng Bùi Quản sự bước khỏi cửa.

Ngay khoảnh khắc bước khỏi phòng, phía truyền đến giọng cố ý đè thấp của phụ : "Cung mã kỵ xạ, đó thể xem là chuyện bất chính? Phu nhân lời quả thực quá phiến diện."

Mẫu lạnh lùng hừ một tiếng: “Cung ngựa cưỡi b.ắ.n cái gì, phu quân cần với , một tiện phụ nhân gia, những chuyện . Hôm nay núi du ngoạn, chớ những chuyện vô dụng khác.”

Thanh âm phụ phần cao hơn: “Sao chuyện là vô dụng? Phu nhân quản thúc nhi tử như , chẳng là quá nghiêm khắc ?”

“Phu quân nghiêm khắc? Những cuộn tranh rối rắm của quản , bây giờ ngay cả chuyện của nhi tử, cũng thể hỏi đến ?”

Trong phòng phía truyền đến tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn, Bùi Quản sự lau mồ hôi trán, gượng gạo nặn một nụ : “A Lang, chúng cất cung tên , chờ đồ vật cất xong, Lang quân và Nương tử… sẽ đàm luận xong ngay.”

Bùi Chiêu thơ ấu, ngẩng khuôn mặt nhỏ tái nhợt lên, nghiêm túc gật đầu với Bùi Quản sự: “Vâng, A Nương nay thích sạch sẽ, lát nữa nhất định sẽ sắp xếp cung tên thật gọn gàng, để A Nương phiền lòng.”

 

Loading...