Vị khách quen gật đầu, miệng vui vẻ  “nhất định, nhất định”,  xong liền xách túi giấy rời .
Khương Như Ý tiễn khách  quầy,   gốc cây lớn, nhàn nhã uống một ngụm Tử Tô Ẩm Tử.
Nghĩ  nửa tháng , nàng vẫn còn đang lo lắng vì tiền thuê nhà.
Không ngờ   thời gian ,  chỉ trả  tiền thuê nửa năm, mà trong tay còn tích cóp  vài quan tiền, ở kinh thành Biện Kinh rộng lớn , cuối cùng nàng cũng  chút cảm giác thuộc về.
Tuy nhiên, nghĩ đến những tiểu nương tử ngày nào cũng đến quầy Hoành Thánh, Khương Như Ý  cảm thấy đau đầu. Cứ tiếp tục như , e rằng nàng đừng bán Bổ Thực (đồ ăn chiều) nữa, chi bằng đổi sang bán Tử Tô Ẩm Tử cho xong.
Đang nghĩ ngợi, nàng thấy một bóng dáng  xa,    về phía .
Bùi Chiêu thấy Khương Như Ý  gốc cây  về phía , khẽ gật đầu với nàng. Nhớ  lời Đường Cẩm  hôm đó,  trầm ngâm một lát, cuối cùng nhấc chân bước về phía gốc cây.
Khương Như Ý  ngờ "con thỏ" mà các tiểu nương tử vất vả chờ đợi,  để chính  gặp , nàng đặt chén Tử Tô Ẩm Tử  tay xuống, ngẩng đầu  .
“Bùi Thiếu Doãn  mua đồ uống  thức ăn chăng?”
Bùi Chiêu cúi đầu  chiếc Bánh Hồ Bính Mỏng Giòn, Đậu Phụ Khô Ngũ Vị quen mắt bày biện  mặt,   ly Tử Tô Ẩm Tử   nàng, 
 đó mới thu hồi ánh mắt, lắc đầu với Khương Như Ý: "Không cần ."
Khương Như Ý "Ồ" một tiếng, cúi đầu xuống  nữa, thấy  vẫn  ,  khỏi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Bùi Chiêu thản nhiên cất lời: "Cô nương mấy ngày nay  đến Chợ Đêm Châu Kiều,   đều bày quán ở ngoài Đại Tướng Quốc Tự ?"
Khương Như Ý gật đầu, thầm nghĩ  bày quán ở đây, một nửa nguyên nhân là do ngươi mà  đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/37.html.]
Dù trong lòng thầm báng bổ, Khương Như Ý vẫn  mỉm, khách sáo : " , gần đến Tết Đoan Ngọ , mấy ngày nay  định  ít bánh ú, mang  ngoài Đại Tướng Quốc Tự bán. Bùi Thiếu Doãn hôm nay là, đang  nhiệm vụ?"
Khương Như Ý  thoáng qua phía   từ xa, thấy  mấy tên nha dịch đang  đó, trong  đó  vài  quen mặt. Nàng thu hồi ánh mắt,   Bùi Chiêu.
Vị Bùi Thiếu Doãn  dường như mỗi  đều  thích mặc quan phục, dù  đến  cũng chỉ khoác lên  y phục thường ngày.
Bùi Chiêu  Khương Như Ý , gật đầu coi như trả lời,  đơn giản giải thích: "Mấy ngày nay, Phủ Doãn sắp xếp  tuần tra khắp nơi trong thành, để tránh xảy  chuyện lộn xộn trong dịp lễ Đoan Ngọ. Bởi  mấy ngày ,  sẽ dẫn  canh gác bên ngoài Đại Tướng Quốc Tự. Nếu  việc gì, cô nương  thể tìm ."
Khương Như Ý  hiểu hàm ý trong lời , ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nghiêng đầu  .
Nàng  thể  chuyện gì mà tìm  cơ chứ?
Bùi Chiêu mím môi: "Hôm đó  Đường Cẩm và Đường Phi , ở quán hoành thánh của cô nương, thấy  ít khách quen mặt, e là  mang  bất tiện cho việc buôn bán của cô nương."
Khương Như Ý suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu  Đường Cẩm và Đường Phi mà  nhắc tới, chính là vị cô nương  tư飒爽 hôm nọ, cùng tên thị vệ bên cạnh nàng.
Sau khi hiểu , Khương Như Ý kinh ngạc  về phía Bùi Chiêu.
Hắn đây là, đang tìm cách giúp nàng giải vây ?
Không ngờ vị Bùi Thiếu Doãn , lạnh lùng từ trong  ngoài,  sẵn lòng chủ động giúp nàng giải quyết phiền phức.
Khương Như Ý cong khóe mắt, vội vàng gật đầu với : "Ta  rõ, đa tạ Bùi Thiếu Doãn  nhắc nhở."
Quả nhiên,  khi  Bùi Chiêu trong  thời gian  đều   nhiệm vụ tại Đại Tướng Quốc Tự,   thời gian đến Chợ Đêm Châu Kiều dùng bữa, những tiểu nương tử đến quán hoành thánh ăn uống đều  lượt để  bạc  vội vã rời  cùng tỳ nữ.
Không còn những cô khách đáng yêu ồn ào , Khương Như Ý cảm thấy tai  thật sự  thanh tịnh.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Tuy nhiên, trong  những   cũng  ngoại lệ, ví như vị Đường tiểu nương tử   báo tin cho Bùi Chiêu.