Đến buổi chiều, Tuệ Nương Tử và Tĩnh Uyển, cùng với những vị khách đến mua sách của tiệm sách nhỏ,   nếm món bánh nếp mới  lò.
Từng miếng bánh nếp cắt thành hình vuông vắn, bên trong kẹp nhân táo tàu đỏ tươi, bày  đĩa sứ xanh,  nổi bật màu trắng như tuyết của chiếc bánh,  thôi  thấy tinh tế.
Ngày thường khách trong tiệm sách  nhiều,   yên tĩnh, Khương Như Ý  bánh nếp  nhiều, dứt khoát chia cho các vị khách, để họ mang về  đường  thưởng thức.
Đợi chia bánh nếp xong, Khương Như Ý bưng đĩa  về phía Tuệ Nương Tử.
Tuệ Nương Tử vẫy tay với nàng,  hiền từ : “Nghe  Khương tiểu nương tử  một tay nghề nấu nướng tuyệt hảo, tiểu phòng bếp  bỏ  cũng uổng, nay   để tiểu nương tử dùng.”
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Có lẽ Bùi cục trưởng  nhắc đến tài nấu nướng của Khương Như Ý trong thư, nên khi  thấy món bánh nếp mới  lò ,  mặt Tuệ Nương Tử  lộ vẻ quá kinh ngạc.
Theo phỏng đoán của Khương Như Ý, tiểu phòng bếp riêng biệt , bao gồm cả nguyên liệu nấu ăn trong đó, phần lớn cũng là do bà cố ý chuẩn  sẵn.
Khương Như Ý  xuống bên cạnh bà, mở lời: “Ta đang định vì chuyện  mà cảm tạ nương tử, nên  chút bánh nếp mời nương tử nếm thử.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/c4.html.]
Rồi nàng tinh nghịch nháy mắt: “Không ngờ rằng, khách nhân   hưởng lây sự hào phóng của nương tử.”
Tuệ Nương Tử    rộ lên, cũng bắt chước Khương Như Ý nháy mắt với nàng: “Nói  chừng họ nếm qua bánh của Khương tiểu nương tử,   thường xuyên đến mua sách, khi đó tiệm sách   nhờ phúc của Khương tiểu nương tử.”
Tuệ Nương Tử  ,  cầm một miếng bánh nếp cho  miệng.
Miếng bánh nếp   miệng, chỉ cảm thấy vỏ ngoài mềm dẻo mịn màng, nhân bên trong béo ngậy tinh tế, vỏ và nhân đan xen  , hương nếp ngọt nhẹ nhàng hòa quyện với hương táo tàu đậm đà trong khoang miệng, quả nhiên là một hương vị tuyệt hảo.
Tuệ Nương Tử  ăn  gật đầu khen ngợi: “Tay nghề của Khương tiểu nương tử thật ,  , quả thực là khách nhân  khẩu phúc.”
Tĩnh Uyển tuổi còn nhỏ, vốn  thích đồ ngọt . Nghe Tuệ Nương Tử  , nàng vội vàng cầm một miếng bánh nếp c.ắ.n một cái,  đó ánh mắt sáng rực lên, hai tay ôm bánh nếp, chậm rãi đưa  miệng.
“Bánh nếp Khương tiểu nương tử  thật ngon, còn ngon hơn cả những tiệm chuyên bán bánh nếp trong thành.”
Ở triều đại ,  xuất hiện các tiệm chuyên bán đủ loại thức ăn, từ thịt, rau củ quả, đến bánh ngọt, mứt hoa quả, thậm chí cả đồ uống, rượu, các loại kẹo thơm, và quả, giá cả cũng   chăng.
Khương Như Ý  híp mắt nhận lời khen của Tĩnh Uyển.
“Tiểu nương tử  thích thì cứ ăn thêm chút.”