Quán ăn nhỏ Như Ý ở Biện Kinh - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:03:26
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đợi đến khi tiệm ăn dần dần khách, tranh thủ lúc vãn khách, Khương Như Ý bếp, bắt đầu xào phần Hồi Oa Nhục dở buổi sáng.

Khi bắc nồi lên, dầu trong nồi nóng lên, Khương Như Ý cho thịt ba chỉ và tương . Theo động tác xào, một mùi cay nồng sộc thẳng mũi từ trong bếp bay . Những thực khách bên ngoài hít hà, tấm rèm che nhà bếp, nhịn nuốt nước bọt.

Trong bếp, Khương Như Ý đảo Hồi Oa Nhục vài , cho đến khi tương bao bọc miếng thịt, màu tương đỏ tươi, hương thơm xộc thẳng mũi, nàng mới múc món Hồi Oa Nhục .

A Thược vén rèm bước , liên tục vài câu khen thơm, nhận lấy đôi đũa Khương Như Ý đưa, gắp một miếng thịt cho miệng.

Khương Như Ý cũng cầm đũa, gắp một lát Hồi Oa Nhục bao bọc bởi nước sốt, cho miệng. Cắn chỉ thấy miếng thịt hương vị đậm đà, khi nhai chút dai, béo mà ngấy, cay nồng ngon miệng.

Thịt nhờ phi dầu, nên phần mỡ khi c.ắ.n sẽ tiết nước, nhưng ngấy, mà còn mang theo chút hương vị cháy xém. Các loại rau củ ăn kèm thì giòn và tươi, ăn tiếng rôm rốp.

Khương Như Ý ăn liên tục mấy miếng, hài lòng gật đầu.

A Thược cũng ăn ngon miệng, cảm thấy những cơn thèm ăn khuấy động trong dày hương vị đậm đà trấn áp .

A Thược ăn ngừng gật đầu, với Khương Như Ý: “Tiểu nương tử, các vị khách bên ngoài đều hỏi tiểu nương tử đang món gì đấy.”

Khương Như Ý , nàng đến cửa bếp, vén chiếc rèm nhỏ ngoài.

Quả nhiên, các thực khách đang rướn cổ, hiếu kỳ về phía bếp. Vừa thấy Khương Như Ý, đều đồng loạt nàng.

Lập tức hỏi: “Khương tiểu nương tử đang món gì , thơm đậm đà đến thế?”

“Lại sắp món mới chăng? Khương tiểu nương tử, chúng đều là khách quen thường xuyên đến Khương Ký dùng bữa, thể nhường cho chúng một phần nếm thử ?”

Vị thực khách , ngượng hai tiếng, nuốt nước bọt, trông vẻ thèm thật .

Khương Như Ý nồi, vẫn còn thừa một ít, nàng với bàn khách đó: “Có thể nhường cho khách nếm thử, nhưng vì là món nấu cho ăn nên lượng nhiều, mong khách đừng chê.”

Vị khách thể nếm thử, vội vàng gật đầu lia lịa.

Mấy bàn khách còn , cũng nhao nhao lên tiếng, rằng bàn cũng nhường một đĩa nhỏ.

May mắn là lúc khách quá đông, Khương Như Ý gật đầu, bếp, quả nhiên chia một đĩa nhỏ cho mỗi bàn, bảo A Thược mang cho khách.

Những vị khách chia một đĩa Hồi Oa Nhục nhỏ, tiên hít hà mùi thơm, gắp một lát thịt mỏng, cho miệng. Nhai hai cái, liền phát những tiếng cảm thán ngon miệng.

Chậc chậc, cái khẩu vị , hương vị , thật sự quá cơn thèm.

Khương Như Ý thấy các thực khách khi ăn một miếng Hồi Oa Nhục, lập tức cắm cúi cúi đầu ăn cơm, liền bất ngờ chớp mắt. Hay là, thêm món Hồi Oa Nhục sách tre luôn nhỉ?

Thế là, đến Giờ Bô, những thực khách đến dùng bữa phát hiện tiệm ăn nhỏ thêm món mới.

Họ đầu món Hồi Oa Nhục màu sắc tươi sáng, mùi cháy xém thơm nồng ở bàn bên cạnh, đều gọi ngay một đĩa, ăn kèm với bát cơm gạo mặt, ăn thể dừng .

Ngươi xem, đồ ăn Khương tiểu nương tử , ngon đến thế?

Ngươi xem, Khương Ký , thể rộng hơn một chút chứ?

Khương Như Ý những thực khách đang xếp hàng đông nghịt, một tay chống cằm, cũng phát lời cảm thán giống như các thực khách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/chuong-234.html.]

Chẳng ngờ, đại thực điếm mà nàng tìm kiếm bấy lâu, chủ động tìm đến cửa.

Khi Quản sự Thanh Nguyệt Lâu bước tiệm ăn, y liền ngửi thấy một luồng hương vị món ăn nồng đậm, xộc thẳng mũi.

Khương Như Ý thấy đến là Quản sự Thanh Nguyệt Lâu, liền vội vàng đón y, mời y một chiếc bàn yên tĩnh, bưng lên một chén Nga Lê Ẩm, hỏi: “Quản sự hôm nay việc gì ghé thăm?”

Quản sự Thanh Nguyệt Lâu cách bức bình phong, liếc những thực khách đang ăn uống rôm rả trong tiệm, bưng chén nước uống mặt nhấp một ngụm. Ngay đó, y kinh ngạc chén: “Hương vị , nếm giống như quả lê?”

Khương Như Ý : “Quản sự khẩu vị thật tinh tường, quả thực dùng quả lê để , bên trong thêm đường, bình thường đựng trong một chiếc hũ sứ nhỏ, khi uống, chỉ cần rót siro lê đường bên trong , pha với nước, liền thành thứ Nga Lê Ẩm ngọt ngào dễ uống .”

Quản sự Khương Như Ý , liên tục gật đầu, nhịn cảm thán một tiếng, Khương tiểu nương tử quả nhiên ý tưởng khéo léo.

Quản sự uống vài ngụm đặt chén xuống, nghĩ đến mục đích hôm nay đến, mặt chút chần chừ.

Khương Như Ý khó hiểu hỏi: “Quản sự hôm nay đến, chuyện gì ?”

Quản sự Khương Như Ý, suy nghĩ một lát hỏi : “Hiện giờ tiệm ăn của Khương tiểu nương tử cũng mở hơn nửa năm , việc kinh doanh thế nào?”

Lời thốt , chính y bật . Y tiệm ăn của Khương tiểu nương tử , giờ lúc dùng bữa, nhưng trong tiệm vẫn còn ít khách, chắc hẳn việc kinh doanh vô cùng .

Quản sự nghĩ đến đây, cân nhắc mục đích chuyến , trong lòng thêm vài phần nắm chắc.

Khương Như Ý trả lời: “Nhờ Thanh Nguyệt Lâu và Quản sự chiếu cố, hiện tại việc kinh doanh quả thực tệ, chẳng qua Quản sự cũng thấy đấy, vì khách đông nên chỗ chật, khi đông thì đủ chỗ .”

Ánh mắt Quản sự sáng lên, y vội hỏi nàng: “Nếu như , Khương tiểu nương tử dự định mở một đại thực điếm ?”

Khương Như Ý lúc thực sự bất ngờ, nàng kinh ngạc Quản sự, chỉ đối phương tiếp lời: “Dương Lang Quân ở sát vách, mấy hôm đến tìm , là y ý định rời khỏi Biện Kinh về quê cũ, cho nên trả chỗ thuê.”

“Hiện tại sắp đến cuối năm, tìm khách thuê mới e rằng đợi đến sang năm, nên đến hỏi Khương tiểu nương tử , thuê trọn tầng một , dứt khoát mở thành một đại thực điếm ?”

Lời của Quản sự Thanh Nguyệt Lâu là quyết định vội vàng, mà bàn bạc với Đông gia.

Tầng cũ của Thanh Nguyệt Lâu chỉ cho hai thương hộ thuê, giờ một chỗ trả , tìm khách thuê mới.

Đông gia Thanh Nguyệt Lâu cân nhắc rằng, Khương tiểu nương tử mở tiệm ăn chỉ tính tình , đây nhờ món mứt đào vàng mà hai bên hợp tác cũng vui vẻ, hơn nữa nàng hằng ngày đều quản lý tiệm ăn sạch sẽ gọn gàng, ngay cả Quản sự đến vài cũng đều khen ngợi.

Nếu Khương tiểu nương tử đồng ý thuê trọn tầng một, chẳng là đỡ phiền phức hơn ?

Cũng chính vì lý do , hôm nay Quản sự Thanh Nguyệt Lâu mới chủ động đến cửa, hỏi ý nàng.

Khương Như Ý Quản sự kể xong đầu đuôi câu chuyện, trong lòng liền chút xao động.

Nàng vạn ngờ, đại thực điếm mà tìm kiếm bấy lâu thấy, tự động đưa đến tận cửa? Hơn nữa còn cần đổi địa điểm, ngay cả việc sửa sang cũng cần đổi lớn?

Khương Như Ý chớp mắt, thậm chí nghi ngờ đang mơ.

Khương Như Ý Quản sự Thanh Nguyệt Lâu, thấy Quản sự cũng đang , mặt là vẻ tươi .

Khương Như Ý suy nghĩ một chút, gật đầu.

Tuy nhiên, thuê trọn cả tầng một cùng với sân , chắc chắn giá cả sẽ hề rẻ. Khương Như Ý thăm dò hỏi Quản sự: “Chẳng tiền thuê là bao nhiêu?”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

 

Loading...