Quán ăn nhỏ Như Ý ở Biện Kinh - Chương 269

Cập nhật lúc: 2025-10-11 01:04:32
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trương Đại Lang thấy Khương Như Ý hỏi về cá trong lưới, gật đầu, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng : “Vâng, ban đầu Tiểu Lục chúng nó định mò ốc đá, nhưng từng các cụ trong làng , ốc đá tháng Năm thì thể ăn , nên đổi sang bắt cá.”

Khương Như Ý thế, chút bất ngờ thêm mấy , nhớ đến việc Bùi Cục trưởng kể trong Từ Ấu Cục rằng bán ốc đá lấy thịt heo để nấu ăn cho bọn trẻ, bèn gật đầu tán thưởng: “Trương tiểu lang quân suy nghĩ thật chu đáo.”

Thời gian , Trương Đại Lang ít chuyện về Khương tiểu nương tử, còn thử dùng công thức nấu ăn mà Khương Như Ý để , dùng thịt heo nguyên liệu, hương vị món ăn khiến bất ngờ, đồng thời vô cùng chấn động. Bởi , trong lòng vô cùng sùng bái Khương tiểu nương tử.

Giờ Khương Như Ý khen ngợi, càng thêm ngại ngùng.

Tiểu Lục thò tay kéo kéo tay áo Khương Như Ý, khuôn mặt nhỏ mũm mĩm lộ vẻ mong chờ: “A Ý tỷ tỷ, tỷ nướng cá cho chúng ăn .”

Tiểu Lục dứt lời, những bé đoàn tử khác nhao nhao gật đầu, đôi mắt long lanh về phía Khương Như Ý.

“Cá nướng A Ý tỷ tỷ là ngon nhất, ăn!”

“Cá cá bắt lên, cá cá tươi ngon.”

A Như cũng khe khẽ : “Ta cũng ăn cá nướng, A Ý tỷ tỷ nướng cho chúng ?”

Khương Như Ý lũ trẻ đầy vẻ mong đợi, sang Trương Đại Lang: “Không Trương tiểu lang quân ?”

Trương Đại Lang vội vàng gật đầu, Khương Như Ý nướng cá ngay bên sông, cũng lập tức lộ vẻ mặt mong chờ: “Khương tiểu nương tử cứ yên tâm, việc cá cứ giao cho .”

Khương Như Ý gật đầu, nàng đặt A Như xuống đất, bảo hai đứa lớn hơn chạy về lấy gia vị. Nàng tự nhặt các cành cây khô bên bờ sông, định lát nữa dùng để xiên cá và nhóm lửa.

Trương tiểu lang quân trông vẻ e thẹn, nhưng kỹ thuật vô cùng dứt khoát nhanh nhẹn, rõ ràng là thường xuyên công việc .

Sau khi cá xong, rửa sạch trong nước sông, đưa cho Khương Như Ý. Hắn tự đến nhóm củi đốt lửa. Nhìn ngọn lửa nhanh chóng bùng lên, Tiểu Lục và lũ trẻ reo hò ầm ĩ.

Khương Như Ý xiên mấy con cá tươi mập mạp bằng cành cây, đặt lên đống lửa nướng. Vừa nướng, nàng xoay từ từ cành cây, cá phát tiếng kêu tí tách khe khẽ.

Hai đứa trẻ lấy gia vị nhanh, đưa chiếc hũ đựng gia vị tay Khương Như Ý. Khương Như Ý mở xem, thấy chỉ muối và hồ tiêu, mà còn gần nửa lọ An Tức Hồi Hương. Ngoài , còn mấy chiếc đĩa, vài đôi đũa và một con d.a.o nhỏ.

Thấy Khương Như Ý , đứa trẻ lớn hơn lanh lợi : “Là Bùi Cục trưởng đưa cho chúng , còn dặn nếu lát nữa còn dư, thì mang về cho ông một con.”

Khương Như Ý cong mắt , gật đầu : “Ta .”

Trong lúc chuyện, cá cành cây dần tỏa từng đợt hương thơm. Khương Như Ý cẩn thận rắc muối và hồ tiêu lên hai bên cá, chờ khi gần chín, rắc thêm một nắm An Tức Hồi Hương.

Hương liệu gặp lửa, mùi thơm nồng lập tức bốc lên, hòa quyện cùng mùi cá nướng cháy xém, khiến ngửi kìm mà chảy nước dãi.

Không chỉ Tiểu Lục và A Như chúng nó, ngay cả Trương Đại Lang cũng bên cạnh thèm thuồng, ngừng nuốt nước bọt.

“A Ý tỷ tỷ, thơm quá, bao giờ thì ăn ạ?”

“Cá cá, cá cá sắp chín ?”

Khương Như Ý tiếng lũ trẻ mong chờ, dịu dàng : “Đợi chút nữa, sắp chín .”

Đến khi lửa nướng đủ, Khương Như Ý mới gật đầu, đưa hai con cá cành cây cho Trương Đại Lang bên cạnh, với tay lấy hai con cá tươi mập mạp khác, dùng d.a.o nhỏ rạch mấy đường chéo cá, xoa muối lên hai mặt, tiếp tục đặt lên giá nướng.

Trương Đại Lang ngửi mùi cá nướng thơm lừng, nuốt nước bọt, đặt cá đĩa, bưng cho mấy đứa trẻ ăn.

Thịt cá nướng xong còn nóng hổi, da cá bên ngoài cháy vàng, nhưng thịt cá bên trong tươi ngon mềm mịn. Chỉ cần dùng đũa chọc nhẹ, lớp thịt cá trắng muốt bên trong lộ , tỏa nóng.

Tiểu Lục và mấy đứa trẻ c.ắ.n một miếng, tuy bỏng liên tục, nhưng vẫn vội vàng gật đầu: “Thơm, cá nướng A Ý tỷ tỷ là thơm nhất.”

“Ngon thật, A Ý tỷ tỷ cũng ăn .”

Khương Như Ý , đưa tay cầm đũa gắp một miếng cá, đưa miệng. Thịt cá , một luồng vị tươi ngon lập tức lan tỏa khắp khoang miệng. Gia vị da cá hòa quyện với mùi thơm cháy xém, thấm sâu vị giác, tươi ngon khác thường.

Vì cân nhắc Tiểu Lục và mấy đứa trẻ tuổi còn nhỏ, Khương Như Ý rắc nhiều gia vị lắm, nên vị ngọt tươi tự nhiên của thịt cá càng nổi bật, còn mang theo mùi thơm đậm đà của mỡ cá nướng cháy.

Chờ hai con cá đợt đầu ăn xong, cá đợt hai cũng chín. Bởi vì rạch vài đường bằng dao, muối và gia vị đều thấm trong thịt cá, ăn hương vị đậm đà hơn hai con nãy.

Sau khi nướng liền ba đợt cá, Tiểu Lục chúng nó gần như no nê, ôm bụng ợ một tiếng.

Khương Như Ý lấy hai con cá nướng chín tới đống lửa xuống, đưa cho hai đứa trẻ lấy gia vị, dặn chúng mang về Từ Ấu Cục .

Nàng thu dọn đĩa và hũ đựng gia vị, đang định gọi Trương Đại Lang và lũ trẻ rời , thì thấy mấy đàn ông trung niên mặc đồ vải thô tới.

Mấy trung niên liếc đống lửa và cành cây mặt đất, vài mặt kìm lộ vẻ thèm ăn, thậm chí còn lén nuốt nước bọt.

Người cầm đầu nhíu mày, cảnh cáo liếc kẻ đang nuốt nước bọt một cái. Hắn nở nụ tới, hỏi Khương Như Ý: “Xin hỏi vị tiểu nương tử , Vị Châu Phủ nên theo con đường nào?”

Khương Như Ý nhíu mày, kéo A Như và Tiểu Lục , che chở chúng phía lưng .

Mấy trung niên mắt tuy ăn mặc như nông dân, nhưng hình cao lớn, vóc vạm vỡ. Hơn nữa, cách họ tới, ẩn ẩn mang dáng dấp bao vây vài nàng.

Trương Đại Lang vốn đang múc nước sông dập lửa, thấy mấy xa lạ , dường như cũng trở nên cảnh giác, bước đến bên cạnh Khương Như Ý, che chắn cho Tiểu Lục và mấy đứa trẻ khác phía .

Kẻ hỏi đường ngờ Khương Như Ý cơ cảnh đến , do dự một chút, tiến lên nữa.

Khương Như Ý cố vẻ chuyện gì, : “Việc thì rõ. Vị Châu Phủ, giống châu phủ vùng Kinh Kỳ, chi bằng lang quân tìm khác hỏi thử.”

Ngay đó nàng thêm: “Ta và em trai còn về thôn, nếu về muộn e là phụ mẫu thúc bá trong nhà sẽ lo lắng, xin cáo từ.”

Khương Như Ý xong, đưa mắt hiệu cho Trương Đại Lang. Trương Đại Lang cũng là thông minh, hai cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, dắt Tiểu Lục và A Như cùng mấy đứa trẻ khác, về hướng Từ Ấu Cục.

Kẻ cầm đầu đột nhiên mở lời: “Tiểu nương tử đợi một chút.”

Lưng Khương Như Ý cứng đờ, nàng cố hết sức nở một nụ , đầu hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

Kẻ cầm đầu phất tay, mấy trung niên lưng đột nhiên để lộ những thanh đao lạnh lẽo lấp lánh bên hông.

A Như thấy đao, sợ hãi túm chặt lấy tay áo Khương Như Ý: “A Ý tỷ tỷ, sợ.”

Khương Như Ý cũng biến sắc. Bọn hành tung đáng ngờ, mang theo binh khí, vẻ mặt hung ác, chẳng lẽ là đám sơn phỉ sót ?

Khương Như Ý cố gắng giữ bình tĩnh, với kẻ cầm đầu: “Nơi cách thôn xa, nhà chúng bờ sông bắt cá. Nếu lâu về, e rằng sẽ phái dân làng bờ sông tìm kiếm.”

Kẻ cầm đầu gằn hai tiếng, : “Thật ? Tiểu nương tử thật cơ trí. Nếu thể tìm đến, thì phiền chư vị theo chúng một chuyến .”

Lúc Trương Đại Lang xác định những mặt hành tung khả nghi, gắng gượng kiểm soát đôi tay đang run rẩy, mở lời: “Gia tỷ và các tiểu quen đường, Vị Châu Phủ thế nào, để dẫn chư vị .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-an-nho-nhu-y-o-bien-kinh/chuong-269.html.]

Kẻ cầm đầu , gằn hai tiếng: “Hôm nay các ngươi ai cũng đừng hòng rời , mau .”

Mấy đứa trẻ tiếng quát nạt hung ác , sợ hãi òa , Khương Như Ý vội vàng đưa tay che miệng bọn trẻ, sợ chọc giận đám thổ phỉ mắt, chúng sẽ tay thương khác.

Nàng thầm tính toán sức chiến đấu của hai bên trong lòng. Đối phương tám , tay đều cầm đao, còn bên nàng mang theo năm đứa trẻ thơ, chút phần thắng nào.

Nàng gật đầu: “Chúng thể cùng các ngươi, nhưng trẻ con sợ binh khí, nổi đường, các ngươi thể thu đao ?”

Kẻ cầm đầu cũng nghĩ Khương Như Ý và mấy thể chạy thoát, gật đầu, thu đao .

Khương Như Ý nắm chặt hai tay . Trương Đại Lang căng thẳng liên tục về phía nàng, dường như điều gì đó. Khương Như Ý ghé sát gần , Trương Đại Lang : “Lát nữa nếu cơ hội, tiểu nương tử cứ chạy , sẽ chặn hậu cho tiểu nương tử.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Khương Như Ý vội vàng lắc đầu. Chưa kể bọn chúng đều đao trong tay, ngay cả khi tay , Trương Đại Lang cũng đối thủ của chừng , e rằng chỉ phí mạng vô ích, huống chi còn dẫn theo Tiểu Lục và A Như mấy đứa nhỏ.

Đồng thời, đám thổ phỉ cũng khó hiểu, ghé sát thấp giọng hỏi kẻ cầm đầu: “Đại ca, nếu chúng thiếu lương thực đồ dùng, chi bằng g.i.ế.c cướp của cho xong, hà tất dẫn theo bọn chúng?”

Kẻ cầm đầu trừng mắt: “Đồ ngốc, mấy em chúng lọt qua mắt quan binh, ngươi nghĩ dễ dàng lắm ? Dắt theo phụ nữ và trẻ con, giả trang thành lánh nạn hoặc thăm , sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Mấy tên thổ phỉ , đều lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ đến món cá nướng thơm lừng hấp dẫn , nuốt nước bọt thêm nữa.

Sau khi một đoạn đường, phía truyền đến tiếng nước suối chảy róc rách. Thấy nơi xa thôn xóm, sắc mặt kẻ cầm đầu rõ ràng thả lỏng hơn nhiều.

Khương Như Ý đột nhiên ngẩng đầu, với kẻ cầm đầu: “Chư vị Vị Châu Phủ, tuy cụ thể nên thế nào, nhưng nghĩ rằng nên là hướng Tây Bắc, dọc theo dòng suối nhất định sai.”

“Hơn nữa, trong con suối thường cá tôm, nếu giữa đường mệt mỏi đói bụng, cũng thể bắt lên chút ít, để cải thiện bữa ăn.”

Đám thổ phỉ lời Khương Như Ý , đều về phía bờ suối, vài trong mắt lộ vẻ khao khát, rõ ràng là bọn chúng thật sự đói bụng.

Kẻ cầm đầu thấp giọng cảnh cáo: “Đừng dừng , thêm một đoạn đường nữa, chờ an hãy tính.”

Tuy như , nhưng đối với đề nghị dọc theo dòng suối của Khương Như Ý, thấy lý, bèn gật đầu, hiệu cho mấy về phía bờ suối.

Khương Như Ý dòng suối trong vắt mắt, thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Nàng hướng dòng suối, cố gắng nhớ tấm bản đồ Bùi Thiếu Doãn vẽ cho , lặng lẽ tính toán thời gian.

Mười phút đường , chắc chắn thể kéo dài chứ?

Khương Như Ý , thầm tính toán thời gian trong lòng. Theo như tấm bản đồ vẽ, cứ dọc theo dòng suối về phía Tây, bên đường hẳn là nơi Khai Phong Phủ đặt trạm gác.

Không trạm gác ở chỗ lộ thiên bí mật, dấu hiệu gì . Nếu thấy trạm gác, nàng nên thế nào để truyền tin cho bọn họ?

Khương Như Ý nghĩ trong lòng, ánh mắt ngừng về phía , hai tay căng thẳng nắm chặt .

Tiểu Lục và A Như mấy đứa trẻ phía vốn còn nhỏ, cộng thêm nỗi sợ hãi trong lòng, một lát liền đứa nức nở gọi: “A Ý tỷ tỷ, mệt lắm.”

Tiểu Lục vốn dĩ cố gắng nhịn suốt chặng đường, thấy tiếng bạn đồng hành nức nở, cuối cùng cũng òa lên lớn: “Oa oa oa, nổi nữa, A Ý tỷ tỷ ôm .”

Khương Như Ý xót xa Tiểu Lục và mấy đứa nhỏ, vội vàng dừng bước, dịu giọng an ủi.

Kẻ cầm đầu tiếng lũ trẻ , hung dữ nhíu mày, lớn tiếng quát: “Khóc cái gì mà ? Tất cả im miệng cho lão tử!”

Mấy đứa trẻ sợ hãi ngừng , đôi mắt tội nghiệp Khương Như Ý, nước mắt tí tách rơi.

Khương Như Ý dỗ dành Tiểu Lục xong, bế A Như lên, để Trương Đại Lang dắt những đứa trẻ còn đang nức nở, tiếp tục về phía .

Khi thêm một đoạn đường ngắn nữa, ánh mắt Khương Như Ý sáng rực lên. Ở phía , sát bên đường, một quán chợt hiện .

Vị trí của quán vặn ven đường, vô cùng trùng khớp với vị trí tấm bản đồ mà Bùi Thiếu Doãn vẽ cho nàng.

Mấy tên thổ phỉ cũng thấy quán đó, trong đó một thấp giọng : “Đại ca, cứ mãi thế cách, chúng đều đói , chi bằng chúng quán đó nghỉ một lát?”

Tên sơn phỉ cầm đầu cảnh giác quán một cái, đầu Khương Như Ý và Trương Đại Lang.

Khương Như Ý cố ý bày vẻ mặt thôi, dường như xin cho bọn trẻ nghỉ ngơi, nhưng nhút nhát dám mở lời.

Tên cầm đầu kéo phắt Tiểu Lục gần, hiệu về phía quán , với Khương Như Ý bằng giọng chẳng hề khách sáo: “Tiểu nương tử qua đó hỏi xem, quán bán thức ăn gì ?”

Khương Như Ý liếc Tiểu Lục, mím môi gật đầu, về phía quán . Tên sơn phỉ cầm đầu nắm chặt cánh tay Tiểu Lục, theo sát phía nàng.

Trên quán chỉ hai trông như tiểu nhị, thấy khách đến, một nở nụ thương hiệu, về phía Khương Như Ý, ngay đó ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Khương Như Ý cũng rõ tiểu nhị của quán . Nàng nhanh chân bước tới một bước khi Trương Dịch kịp mở lời, che khuất tầm mắt của phía .

Rồi nàng cố ý nở một nụ rụt rè, hỏi Trương Dịch: “Xin hỏi vị lang quân , quán bán các món ăn như Lồng Bánh ? Ta cùng các trong nhà đường mệt mỏi, mua chút gì đó mang theo ăn dọc đường.”

Tên sơn phỉ cầm đầu thấy Khương Như Ý vẻ mặt sợ sệt, vẻ cảnh giác trong mắt giảm bớt nhiều, vẫy tay về phía , những tên còn liền bước xuống.

Phản ứng của Trương Dịch cực kỳ nhanh chóng, vẻ kinh ngạc mặt biến mất ngay lập tức, đó là nụ niềm nở của một tiểu phiệt bán hàng rong.

Hắn Khương tiểu nương tử mặt, những còn với trang phục nông dân, suy nghĩ một lát : “Lồng Bánh thì , nhưng trong bếp sẵn bột mì, thể kéo nấu cho quý khách vài bát Bạc Đà. Ngoài , nơi đây gần suối, còn thể rán chút cá nhỏ, thơm giòn.”

Khương Như Ý vẻ do dự, đầu tên cầm đầu một cái, Tiểu Lục đang cố nhịn , nàng mở lời: “Xin hãy để dắt .”

Vừa , nàng nhanh chóng kéo Tiểu Lục về bên cạnh .

Tên cầm đầu hiển nhiên cũng đói , để ý đến Khương Như Ý và Tiểu Lục nữa, nuốt nước bọt : “Được, Bạc Đà và cá rán đều lấy, nhanh lên.”

Trương Dịch đáp lời, nhanh chóng trao đổi một ánh mắt với Khương Như Ý, đầu gọi một tiểu nhị khác suối bắt cá.

Tên sơn phỉ cầm đầu cảnh giác, vẫy tay về phía thuộc hạ: “Ngươi cùng , cũng giúp bắt thêm vài con cá mang về.”

Khương Như Ý tên sơn phỉ mặt mày hung tợn theo, đồng thời đ.á.n.h giá những nha dịch đang mặt tại quán , trong lòng khỏi chùng xuống.

Nhân lực ở trạm gác quá ít, đối phương vô cùng cảnh giác, nếu động thủ, e rằng chắc là đối thủ của nhóm sơn phỉ .

Khương Như Ý đầu về phía suối, nha dịch giả dạng tiểu nhị đang cầm lưới bắt cá bên bờ suối, nhanh vớt một mẻ.

Khương Như Ý trong lòng chợt động, mỉm mở lời: “Kỳ thực cá trong con suối , ngoài việc rán ăn , còn thể thành Ngư Viên (chả cá viên). Chỉ cần bỏ đầu và đuôi cá, dùng d.a.o lóc thịt cá sát xương, đó dùng sống d.a.o gõ nhẹ, kiên nhẫn cạo Ngư Nhung (thịt cá xay) .”

Mấy tên sơn phỉ , đều tò mò về phía Khương Như Ý.

Khương Như Ý tiếp lời: “Việc cạo Ngư Nhung cũng mẹo, bắt đầu từ phía đuôi, cạo theo cùng một hướng, Ngư Nhung mới đặc biệt mịn, dễ lẫn xương vụn. Lấy phần Ngư Nhung cạo , từ từ cho nước , thêm tinh bột, quấy theo một hướng cho đến khi đặc , đó dùng lòng bàn tay vo viên và đập đập .”

“Ngư Viên thủ công theo cách , khi ăn sẽ độ đàn hồi tuyệt vời. Vì là cá mới bắt sông lên, nên ăn vô cùng tươi ngon, hề tanh chút nào, dù dùng kèm với canh ăn chung với Bạc Đà, hương vị đều cực kỳ hảo hạng.”

 

Loading...