A nương canh chừng   gắt,  đành  đội nón lá, khoác áo choàng, cố gắng hết sức che giấu  phận của .
Đến cửa hàng phấn son Thúy Phương Các nổi tiếng nhất Biện Kinh,  tính mua sắm vài món đồ mà bách tính bình thường  dùng, để tiện   giả nghèo  mặt Trầm Nghị.
Không còn cách nào khác, quen dùng đồ nhà  .
Ta cẩn thận lựa vài hộp phấn son màu sắc nhã nhặn, hương thơm dễ chịu     là thứ đắt tiền, đúng lúc  chuẩn  thanh toán, chợt cảm thấy   khẽ vỗ vai .
Ta ngoảnh đầu ,   đang mỉm   ,  ,  mà  ngày đêm mong nhớ, cứ thế mà đến  ?
"A Thanh, thật sự là nàng!"
Chàng  chút ngạc nhiên, nhưng nhiều hơn là mừng rỡ.
Ta cũng hớn hở trưng  vẻ mặt "rẻ tiền".
Liếc xéo  một cái,  bộ trách móc : "Sao   đến đây? Nơi    chỗ  nên đến mà!"
Nam tử bình thường ít khi đến tiệm phấn son, huống hồ là , một  đàn ông chẳng  tiền.
Trầm Nghị  , siết c.h.ặ.t t.a.y , nhẹ giọng : "Nàng  bằng lòng cùng ..."
Hai chữ "tẩu hôn"    , vì     sẽ   cho danh tiếng của , một nữ nhân.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thấy   hiểu ý,  liền bổ sung: "Ta đương nhiên  chuẩn   thứ thật  cho nàng, nên mới  đến mua ít phấn son."
"Ồ,  chê    mấy thứ  tô điểm nên trông   ?" Ta cố ý  lảng.
"Không ,  ,    thể chê nàng chứ? A Thanh vốn dĩ  cần bất kỳ thứ gì tô vẽ bên ngoài."
"Chỉ là  nghĩ các cô nương đều thích mấy món đồ nhỏ xinh , nên mới   nàng vui thôi."
Trầm Nghị bối rối giải thích, trong mắt tràn đầy chân thành.
Ta  , trong lòng dâng lên một dòng nước ấm.
Cái tên tiểu tử nghèo  tuy miệng lưỡi vụng về, nhưng   ngừng thể hiện sự quan tâm và chu đáo đối với .
Quả  hổ là đối tượng tẩu hôn của .
Ta khẽ mỉm , nép  lòng , nhẹ giọng : "Thật ,   ở bên cạnh,    vui ."
Má   đỏ, ngượng ngùng gãi đầu, khẽ  vài tiếng: "Ta mới đúng là như ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-chua-ganh-phan-vs-the-tu-quet-rac/chuong-6.html.]
Để che giấu sự lúng túng của ,   về phía chủ tiệm phấn son: "Chưởng quỹ, lấy hàng  cho  xem."
"Được  ạ."
Đối phương dường như  chuẩn  sẵn,  thẳng  phòng trong,  đó đưa một khay phấn son hảo hạng đến  mặt .
Ta  vẻ ngoài đắt đỏ , nuốt nước bọt  cho Trầm Nghị.
Nếu  chọn một món, nhưng   trả nổi tiền, mất thể diện  mặt , nhất định sẽ  buồn nhỉ?
Chưởng quỹ   thế  ,   lấy mấy món đồ bách tính bình thường  dùng nổi ?
Trầm Nghị hiển nhiên vẫn   tình cảnh của , vẫn đang vụng về lựa chọn, chợt : "Không , chất lượng  còn chẳng bằng  , ông  đang lừa   đấy?"
"Oan uổng quá thưa công tử, đây đều là hàng chúng  đặc biệt chuẩn  cho Hầu phủ, chỉ   hơn ,  thể nào tệ hơn !"
Hầu phủ?
Lòng  thắt , kéo tay Trầm Nghị  rời  ngay.
"Sao ?" Trầm Nghị vẻ mặt mờ mịt  .
"A Nghị, chúng  đừng lấy mấy thứ ! Đồ của bọn quan  quyền quý   đụng   ."
Trầm Nghị  , nghiêm túc   một cái: "A Thanh, nàng xứng đáng với thứ  nhất!"
Thế là xong ,  nhất quyết  chọn phấn son hảo hạng cho .
Nam nhân, quả thật  sĩ diện!
Lựa chọn hồi lâu  cuối cùng cũng miễn cưỡng cầm lấy một hộp, đưa cho : "A Thanh, cái  thế nào?"
Ta mở , Chưởng quỹ  hiệu   thể thử dùng.
Ta bèn đối diện gương khẽ thoa một chút lên môi,  trong gương, trong khoảnh khắc thêm vài phần tươi tắn rực rỡ.
Mắt Trầm Nghị sáng bừng, như thể  thấy cảnh  kinh diễm nào đó,  ghé sát tai  khẽ : "A Thanh, nàng thật ."
Ta ngượng ngùng mỉm , trong lòng thầm nghĩ,   để nhét cho Chưởng quỹ một nén vàng, bảo ông  lát nữa lấy lệ thôi, chỉ lấy Trầm Nghị chút tiền lẻ là .
Để lảng sang chuyện khác,  hớn hở phân tích:
"Nếu  đoán  nhầm, hộp phấn son  chắc là  từ loại hoa hồng lam nhập từ Tây Vực, màu sắc còn tươi hơn phấn son bình thường một chút, hơn nữa, loại hoa  còn  công dụng   da,   lòng các quý phu nhân.
"Lại vì quá trình chế tác loại phấn son  vô cùng phức tạp, cần trải qua nhiều công đoạn mới thành. Vì thế giá cả  hề rẻ."