Không hiểu    đưa tay nắm lấy tay , khẽ gọi một tiếng: “Lạnh quá...”
 
Chỗ , đúng    một đoạn hồi ức mới đúng.
 
Năm đó từ thành Huyền Quan đến Kinh Đô, chúng   ròng rã suốt nửa năm. Mùa đông năm  đến sớm bất ngờ.
 
Ta mất cha , ngày nào cũng chỉ   trong xe ngựa  lóc  ngừng.
 
Có một hôm, đoàn xe  qua một thung lũng thì gặp gió tuyết cản đường, đành  tạm trú trong một hang núi để tránh bão tuyết.
 
Thế nhưng lương khô mang theo chẳng  bao nhiêu,  nhanh  cạn sạch.
 
Chính là vị thiếu niên tướng quân đeo mặt nạ đó ngày ngày  núi săn bắn, mới giúp cả đoàn xe thoát khỏi nạn đói.
 
Ta vẫn còn nhớ mùa đông năm  lạnh đến mức dù  đốt lửa trong hang vẫn  thấy ấm lên chút nào.
 
Là Tiêu Khinh Trần  cởi áo khoác da gấu của  cho ,  mới  c.h.ế.t cóng trong giá lạnh.
 
Tất nhiên,   thiếu  tình tiết “cùng đắp chung một chiếc áo choàng”?
 
Không như ,    thể động lòng?
 
Giờ phút  cảnh cũ tái hiện, dù ngoài miệng  vẫn   tin, nhưng trong lòng  sớm tin .
 
Tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiêu Khinh Trần, tim  bắt đầu đập loạn nhịp.
 
Tiêu Khinh Trần  , ánh mắt từ lo lắng ban đầu dần trở nên sâu lắng,  nâng mặt  lên, chậm rãi cúi xuống.
 
Ta  gương mặt  càng lúc càng gần, liền theo bản năng nhắm mắt , khẽ ngẩng cằm lên.
 
Không khí  đến mức , chẳng lẽ   nên nếm thử một chút mùi vị đó ?
 
Hơi thở  cũng  phần rối loạn,  ấm từ  thở phả lên mi .
 
Ngay khi đôi môi sắp chạm  , một giọng   đúng lúc vang lên.
 
“Thưa Tướng gia, canh gừng  đưa tới, nước nóng cũng chuẩn  xong  ạ.”
 
Tiêu Khinh Trần như  điện giật, lập tức buông tay  ,  , mặt  biểu cảm  nhận bát canh gừng từ tay Lãm Nguyệt.
 
Ta giấu tay  trong chăn, âm thầm đập xuống giường một cái  là đến chẳng đúng lúc chút nào!
 
Lãm Nguyệt dường như cảm nhận  oán khí trong mắt , ngơ ngác hỏi: “Quận chúa, ngài  gì sai bảo ?”
 
Ta nặn  một nụ  gượng gạo, môi cong lên nhưng mắt  lạnh tanh: “Không , ngươi lui xuống .”
 
Lãm Nguyệt còn  giúp: “Quận chúa, nô tỳ hầu ngài tắm rửa  y phục nhé...”
 
Chưa  hết câu   ánh mắt của  ép cho nuốt .
 
Lãm Nguyệt vốn là  lanh lợi, lập tức tìm cớ rút lui: “Ôi! Nô tỳ còn đang hầm thịt kho tàu  bếp,   xem lửa mới !”
 
“Nơi  xin giao cho Tướng gia.”
 
Dứt lời, nàng  vội vàng đặt đồ xuống  lặng lẽ lui  ngoài.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-chua-thich-an-thit-kho-tau/chuong-10.html.]
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn   và Tiêu Khinh Trần.
 
Hắn bưng bát canh gừng, thổi nhẹ mấy cái  đưa đến  mặt : “Quận chúa, uống chút canh gừng cho ấm   .”
 
Ta quấn chặt chăn, nhích   gần. Tiêu Khinh Trần lập tức hiểu ý, đưa bát lên sát miệng .
 
Ta tựa  tay , ừng ực uống một nửa bát.
 
Thấy còn nửa bát  uống,  ngước lên  , khẽ : “Phu quân, bên  hình như  uống,   cũng nếm thử một chút?”
 
Ta trông thấy ngón tay  đang kẹp bên miệng bát  siết ,  đó  đỏ mặt, nghiêng đầu  chỗ khác  uống cạn phần còn .
 
Hắn ngẩng đầu, nghiêng mặt tránh ánh mắt .
 
    rõ đường viền xương hàm và yết hầu khẽ động của .
 
Tiêu Khinh Trần đúng là  gương mặt khiến       phạm tội.
 
Ta  nhịn , vươn tay  chọc một cái lên yết hầu .
 
Ai ngờ    bất ngờ nắm chặt cổ tay.
 
“Quận chúa  một lòng một  vì Dung tướng quân, thậm chí  tiếc cả tính mạng. Vậy thì đừng đến trêu chọc Tiêu mỗ nữa.”
 
Ta ngẩn : “Không cần tính mạng? Ý  là ?”
 
Tiêu Khinh Trần nhíu mày  : “Vừa  chẳng  Quận chúa định vì Dung tướng quân mà tự vẫn  ?”
 
Ta hất tay  , giận đến nghiến răng: “Chàng nghĩ cái gì ? Bản quận chúa    đẩy xuống, rõ ?”
 
“Nếu  nhờ  đến kịp thời, hôm nay bản quận chúa e là  hương tiêu ngọc vẫn !”
 
Nghe   , sắc mặt Tiêu Khinh Trần lập tức  đổi, trở nên căng thẳng: “Là kẻ nào gan to tày trời, dám động đến nàng?”
 
Do    cử động mạnh, chăn   trượt xuống một chút.
 
Tiêu Khinh Trần  thoáng qua, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng   sang chỗ khác,  dám  thêm.
 
Ta cầm chiếc khăn bên cạnh lau tóc, cách một lớp rèm nhẹ hỏi : “Nếu  cùng   kinh là ,   khi    rõ?”
 
Tiêu Khinh Trần đáp: “Dung Phóng là bạn  của , nếu   ,   lẽ   thể rời khỏi thành Huyền Quan.”
 
“Hắn cũng   những gì  xảy  giữa  và nàng  đường.”
 
“Hắn từng   đem lòng yêu một cô nương, chính  khuyên  hãy dũng cảm theo đuổi   thích.”
 
“Lúc đầu,  thật sự    trong lòng   là nàng, cho đến khi  thấy tua kiếm nàng tặng ...”
 
Ta chợt bừng tỉnh, thì   nhiều chuyện  vẫn   .
 
Tiêu Khinh Trần  tiếp: “Hôm xuất chinh, Dung Phóng  đem tua kiếm nàng tặng  giao  cho , dặn rằng nếu   thể trở về thì hãy nhờ  chăm sóc nàng thật .”
 
“Thế nhưng, khi thấy nàng vì  mà đau lòng khổ sở,   lựa chọn im lặng,    sự thật.”
 
“Có lẽ, chuyện ai là  cứu nàng năm đó  còn quan trọng. Bởi  nàng yêu chính là Dung Phóng,  ?”