Lời còn  dứt,   thấy sắc mặt Tiêu Khinh Trần sa sầm  trông thấy.
 
Hắn bước lên nắm lấy tay , kéo   khỏi viện của Hạ Sắt Sắt, tới một nơi vắng vẻ mới dừng .
 
“Nếu Quận chúa  gì bất mãn thì cứ trút lên bản tướng, cần gì   mấy chuyện dư thừa ?”
 
Ta tròn mắt, vẻ mặt ngây thơ.
 
“Phu quân   nghĩ như ?”
 
“Chàng và Sắt Sắt tình sâu nghĩa nặng,  thể phụ nàng  . Linh Nhi còn nhỏ,  thể thiếu cha .”
 
“Ta đường đường là chính thê của phu quân, tất nhiên  giúp  chăm lo cho họ. Vậy  tức giận  gì?”
 
Tiêu Khinh Trần  ngờ  sẽ  , ánh mắt   mang theo mấy phần hoang mang, bất mãn, còn  thứ cảm xúc gì đó mà   mãi cũng chẳng hiểu nổi.
 
Ta thầm nghĩ, nhất định là     cho cảm động, một thời gian ngắn   nên khen  thế nào cho .
 
Ta vội vàng tỏ rõ lập trường.
 
“Phu quân cứ yên tâm,  tuyệt đối sẽ  gây khó dễ cho Sắt Sắt.”
 
“Chờ ngày mai ba ngày về thăm nhà xong,  sẽ dọn khỏi chính viện, chuyển sang biệt viện ở. Nếu  cần thiết, sẽ  qua chỗ  nữa.”
 
“Chàng với Sắt Sắt mang theo Linh Nhi, một nhà ba   thế nào thì cứ thế .”
 
Nói ,  còn vô cùng chu đáo vỗ nhẹ lên vai .
 
“Chuyện bên phía bệ hạ và Thái hoàng thái hậu, phu quân cứ yên tâm,  sẽ    đỡ.”
 
Ta nghĩ   đủ rộng lượng và khoan dung ,   thê tử như , lẽ  Tiêu Khinh Trần  thấy hài lòng mới  chứ?
 
Nào ngờ, Tiêu Khinh Trần  những chẳng  ơn, mà còn trông như đang  tức giận.
 
“Chuyện của Sắt Sắt và Linh Nhi,  cần Quận chúa bận tâm.”
 
“Còn những thứ , nàng mang hết về . Từ nay đừng đến quấy rầy Sắt Sắt và Linh Nhi nữa!”
 
Chậc.
 
Ta thật sự  thái độ của Tiêu Khinh Trần  cho sững sờ.
 
“Phu quân vì   đối xử với Uyển Ninh như ? Là do Uyển Ninh   đủ  ?”
 
“Từ khi gả  Tiêu gia đến nay, Uyển Ninh tự thấy  hiếu kính cha  chồng, hòa thuận với  thất, đối xử tử tế với con riêng,  từng  gì sai. Sao  khiến phu quân chán ghét đến ?”
 
“Hay là phu quân  điều gì hiểu lầm Uyển Ninh? Hay chỉ đơn giản là  thích Uyển Ninh thôi?”
 
“ hôn sự của chúng  là do Thái hoàng thái hậu đích  ban hôn. Dù   hòa ly, cũng nên chờ thêm một thời gian nữa thì hơn.”
 
“Chi bằng hôm nay Uyển Ninh dọn  ngoài ở tạm ...”
 
Còn  để   hết, Tiêu Khinh Trần  lạnh lùng  đầu bỏ ,  buồn đáp  lời nào.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-chua-thich-an-thit-kho-tau/chuong-5.html.]
Ta   hùng hổ đến  hầm hầm bỏ , nhất thời chẳng hiểu   cả.
 
Rõ ràng   nghĩ cho  đến , thế mà  vẫn  vui.
 
Người đàn ông  chẳng    vô ơn bạc nghĩa quá  ?
 
Tiêu Khinh Trần sai  đem  bộ đồ  gửi tặng Hạ Sắt Sắt trả , cả sổ sách lẫn chìa khóa cũng  về tay .
 
Hắn còn dặn dò  gác kỹ viện của Hạ Sắt Sắt, cấm  tới gần.
 
Ta    nước mắt rõ ràng là   đưa về, dựa   mà  cho  gặp?
 
Tiêu Khinh Trần đúng là kẻ vô tình vô nghĩa,  còn ngang ngược vô lý!
 
  gì thì , dù hôm qua  đối xử tệ với  đến , sáng hôm  vẫn dậy từ sớm cùng  hồi môn.
 
Ta là  mang dòng dõi hoàng thất,   Thái hoàng thái hậu nuôi dưỡng từ nhỏ. Phụ mẫu mất sớm,  còn nhà  đẻ, hoàng cung chính là nhà  của .
 
Ta vốn tham ăn lười ngủ, đêm qua còn thức khuya  thoại bản nên sáng sớm   dậy nổi.
 
 hôm nay là ngày hồi môn  ba ngày xuất giá, Lãm Nguyệt  gọi  dậy từ canh tư, giúp  rửa mặt chải đầu, trang điểm tươm tất. Còn  kịp ăn sáng thì   nhét thẳng  xe ngựa.
 
Trong xe, Tiêu Khinh Trần  mặc triều phục chỉnh tề. Áo bào tím tôn lên dáng vẻ tuấn nhã của , chỉ  thẳng lưng ở đó thôi cũng toát  phong thái của đương triều Thủ phụ.
 
Ta lười biếng nheo mắt, khẽ chào  một câu: “Chào buổi sáng, phu quân.”
 
Sau đó  xuống bên cạnh, bưng bánh thịt mà Lãm Nguyệt đưa cho, nhắm mắt nhai ngon lành.
 
Tài  bánh của Lãm Nguyệt thì khỏi  bàn. Bánh nhân thịt hành, vỏ giòn ruộm, nhân mềm mọng nước, dùng giấy dầu gói  nên  sợ dính tay.
 
Cũng nhờ tay nghề  bánh  mà nhiều năm qua nàng  luôn là cung nữ   sủng ái nhất.
 
Tiêu Khinh Trần dường như  ngờ    trễ đến thế, thậm chí còn cầm theo cả bánh trong tay.
 
Hắn liếc   một cái, lạnh nhạt : “Không còn sớm nữa. Bản tướng  đợi Quận chúa một canh giờ .”
 
Quả thực   ngại thật.
 
Ta vội vàng lên tiếng xin : “Phu quân bớt giận. Uyển Ninh tối qua  khi về  thức suốt đêm tự xét  bản , ngủ muộn nên mới chậm trễ thế .”
 
“Tất cả đều là  của Uyển Ninh, khiến phu quân  chờ lâu.”
 
“Hay là lấy chiếc bánh , coi như Uyển Ninh bồi tội với phu quân nhé?”
 
Tiêu Khinh Trần  ,   sang chiếc bánh   c.ắ.n một miếng trong tay, vẻ mặt thoáng ngập ngừng.
 
Ta lập tức xoay bánh , đưa  mặt còn nguyên vẹn.
 
“Phu quân mời dùng.”
 
Lông mày Tiêu Khinh Trần lập tức nhíu chặt, ánh mắt như thể  đạp  xuống khỏi xe ngựa ngay tức khắc.
 
  vẫn nghiến răng, cố giữ bình tĩnh mở miệng: “Bản tướng  dùng bữa sáng , Quận chúa ăn .”