Ta thầm nghĩ, đúng là kẻ  sách thì  sĩ diện.
 
Bèn  ,  chút ngượng ngùng  : “Phu quân,  Uyển Ninh thất lễ .”
 
Nói đoạn,  cúi đầu tiếp tục ăn bánh.
 
Ta  một tật , đó là chỉ cần ăn no là lập tức buồn ngủ.
 
Từ Tiêu phủ  cung, xe ngựa lắc lư  ngớt. Cộng thêm việc tối qua  thức khuya  thoại bản, mới ăn  nửa cái bánh  bắt đầu  trụ nổi nữa, mí mắt  mí mắt  cãi  inh ỏi.
 
Mơ mơ màng màng,  mấy  ngã nhào  vai Tiêu Khinh Trần.
 
“Phu quân đừng giận...”
 
“Phu quân thứ ...”
 
“Phu quân, xin thất lễ...”
 
Sắc mặt Tiêu Khinh Trần so với lúc xuất môn  càng đen hơn.
 
“Thật sự buồn ngủ đến  ? Ngay cả nửa canh giờ cũng chịu  nổi?”
 
Nói nhảm! Thử để  thức  thoại bản đến quá nửa đêm, canh tư thì  lôi khỏi giường, xem   buồn ngủ ?
 
 lời   đương nhiên  dám  , chỉ    bằng ánh mắt ấm ức đáng thương,  đến mức khiến   tiện trách thêm.
 
Hắn chỉ khoanh tay, mặt nặng như chì đáp: “Quận chúa cứ tự nhiên.”
 
Sau đó nép  góc xe, tự dời  xa  một chút.
 
Ta thầm khinh bỉ,  như ai cần lắm .
 
Cơn buồn ngủ  trào lên,  tựa  thành xe nhắm mắt dưỡng thần.
 
Không ngờ xe lăn qua một vũng nước, lắc mạnh một cái. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê,  giật b.ắ.n , cả  bổ nhào về phía .
 
Ngay lúc sắp “ thiết” với sàn xe, một bàn tay nhanh như chớp vươn tới, một tay đỡ đầu , tay còn  chụp lấy nửa cái bánh trong tay .
 
Không ngờ Tiêu Khinh Trần    thủ như ,   mừng  kinh ngạc, theo bản năng dụi mặt  lòng bàn tay .
 
“Đa tạ phu quân.”
 
Tiêu Khinh Trần đỡ   thẳng dậy, nét mặt  chút mất tự nhiên, thấp giọng dạy bảo: “Lần  đừng ngã nữa. Nếu va đập  đó, Thái hoàng thái hậu   bản tướng bạc đãi Quận chúa.”
 
Ta cứ tưởng   lòng , hóa  là sợ   liên lụy!
 
Ta bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.
 
“Phu quân dạy , Uyển Ninh sẽ chú ý.”
 
Cơn buồn ngủ  giảm, nhưng trong lòng  nảy sinh một nỗi nghi hoặc sâu hơn.
 
Tiêu Khinh Trần dường như  bài xích việc thành hôn với , thậm chí  chút chán ghét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-chua-thich-an-thit-kho-tau/chuong-6.html.]
 
  ẩn  trong cung bao nhiêu năm, ngoài ăn cơm  chẳng gây họa gì,  vì   ghét ?
 
Lúc chúng   đến trong cung, Thái hoàng thái hậu cũng  thức dậy.
 
Mẫu  của Lãm Nguyệt, Tôn ma ma là quản sự trong cung của Thái hoàng thái hậu. Thấy  và Lãm Nguyệt, bà mừng rỡ đón ngay.
 
“Quận chúa về ? Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu nương nương  chờ từ sớm !”
 
Ta  lạnh: “Thấy  ăn khỏe quá nên  gả quách cho xong, giờ còn chờ trông cái gì?”
 
Tôn ma ma là  một nhà, ghé sát tai  thì thầm: “Chuyện xảy  trong ngày đại hôn của Quận chúa  truyền  cung . Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu đều    đó thế nào.”
 
Hừ! Đám phụ nữ trong cung rảnh rỗi quá thể, sợ   đủ trò  cho họ xem chắc?
 
  đây, giỏi nhất là  lời  tai.
 
“Tối qua trời đổ mưa, đường trơn khó  nên trễ chút giờ.”
 
“Làm phiền Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu đợi lâu, bản quận chúa lập tức cùng phu quân  bái kiến.”
 
Dứt lời,   sang  Tiêu Khinh Trần: “Phu quân,  thôi?”
 
Ở cung Thái hoàng thái hậu, Tiêu Khinh Trần đương nhiên  dám tỏ sắc mặt với .
 
Ta nhân cơ hội chủ động khoác lấy tay ,  mật tựa , còn nhoẻn  tươi rói, lộ tám chiếc răng trắng đều tăm tắp.
 
Ta là do Thái hoàng thái hậu phái đến để sinh con với Tiêu Khinh Trần. Con thì     đời , nhưng thái độ  việc nhất định  nghiêm túc chứ?
 
Hắn   chủ động  cho sững , tay cứng đờ, nhưng vì  Tôn ma ma bên cạnh nên  dám rút .
 
Quả nhiên, Thái hoàng thái hậu và Hoàng hậu  quan tâm đến chuyện xảy  hôm đại hôn. Sau vài lời khách sáo với Tiêu Khinh Trần, họ liền viện cớ   vài câu riêng tư  đuổi   ngoài.
 
Hắn  rời , Hoàng hậu lập tức giữ chặt lấy .
 
Hoàng hậu là vợ  của cháu trai hoàng đế, mới mười tám tuổi, khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét trẻ con, nhưng xử lý triều vụ   đấy,  cả hậu cung lẫn tiền triều tán dương.
 
Chỉ là  , kỳ thực nàng  cũng giống   mê mấy quyển thoại bản tình cảm sướt mướt.
 
Có lẽ  đời  bà  chồng nào cũng như , con dâu  đến mấy cũng  dè chừng, mà  thì cứ  kéo  cuộc.
 
Lúc , ánh mắt nàng  sáng rực rỡ, đầy phấn khích.
 
“Cô cô,   hôm ngài thành , giữa đường  một nữ tử dung mạo tuyệt sắc chặn kiệu hoa, còn mang theo một đứa bé năm sáu tuổi  là con ruột của Tiêu tướng?”
 
“Ngài  giận, còn đón cả  con họ  phủ chăm sóc tử tế, thật sự  chuyện đó ?”
 
Ta cũng hào hứng  kém: “Là thật, nàng   lắm, da trắng như tuyết, môi đỏ như son,   như liễu rủ trong gió, tiếng  thì nhẹ nhàng như oanh ca.”
 
“Còn đứa trẻ  chỉ chừng năm sáu tuổi, môi hồng răng trắng, lanh lợi vô cùng. Viết chữ nắn nót đến mức ngay cả  cũng tự thẹn  bằng.”
 
Hoàng hậu tròn xoe mắt, kinh ngạc thốt lên: “Thật ? Thú vị thế  ngài  đưa họ  cung để bổn cung gặp mặt?”