Ta lắc đầu tiếc nuối: “ tướng gia nhà    keo kiệt,  cho   cận  con họ quá. Thật đáng giận.”
 
Thái hoàng thái hậu thấy  và Hoàng hậu trò chuyện vui vẻ, tức đến mức nện mạnh một cái xuống bàn.
 
“Uyển Ninh! Chuyện  rốt cuộc là thế nào?”
 
“Ai gia bảo con  lấy lòng Tiêu Khinh Trần,   đưa nữ tử lai lịch bất minh cùng đứa con riêng của   phủ?”
 
Hoàng hậu    tâm tư của mẫu gia, vì thế Thái hoàng thái hậu cũng chẳng né tránh gì, trực tiếp trách mắng  ngay  mặt nàng.
 
Ta ủy khuất ngẩng đầu  Thái hoàng thái hậu, dịu giọng : “Thái hoàng thái hậu bớt giận. Chuyện nữ nhân  và đứa trẻ, con cũng    ngờ tới.”
 
“ chuyện  đến nước , nếu con  cho họ  phủ, lỡ chọc giận Tiêu đại nhân, chẳng  sẽ phụ lòng tin của  ?”
 
“Hiện giờ  con họ đều  ở trong phủ,  gọn trong tay con. Trước đây  còn lo  nắm  nhược điểm của Tiêu Khinh Trần, nay chẳng    trong tay  đó ?”
 
“Hắn  khi thành thôn   ngoại thất cùng con riêng,  là ở . Sau  chắc chắn  dám  khó con nữa.”
 
Ta   qua ba trăm quyển thoại bản, bản lĩnh ứng đối và xoay chuyển tình thế quả thực là thành thạo vô cùng.
 
Một phen lời lẽ khéo léo liền khiến Thái hoàng thái hậu xuôi lòng.
 
“Ừm, cũng  tệ.”
 
“Tiêu Khinh Trần  , tài học và năng lực thì  cần bàn, chỉ là quá cứng nhắc, cố chấp.”
 
“Con nắm   thất và con riêng của , đến lúc quan trọng,    khuất phục cũng khó.”
 
Trong lòng  âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Xem , Thái hoàng thái hậu dễ thuyết phục hơn  nghĩ.
 
Bề ngoài  vẫn giữ vẻ cung kính, chỉ đáp một câu: “Thái hoàng thái hậu  minh.”
 
Thái hoàng thái hậu thấy  quả thật  hổ là  do bà đích  nuôi dưỡng, càng thêm vui lòng, liền ban thưởng cho   nhiều vàng bạc, ruộng đất.
 
Ta  đống tài sản đó, trong lòng sung sướng  thôi.
 
Sớm  lấy chồng  thể phát tài thế ,   gả sớm !
 
Chỉ là  thái độ lạnh nhạt, ghét bỏ của Tiêu Khinh Trần đối với , cũng khiến lòng   chột .
 
Hay là  chia cho  một ít?
 
Trên đường trở về,  nghĩ mãi, cuối cùng vẫn nhịn   mở miệng hỏi  nghi vấn trong lòng,
 
“Phu quân dường như  mấy thích Uyển Ninh,      vô tình  điều gì khiến phu quân phật lòng?”
 
Tiêu Khinh Trần nghiêng mắt  , hồi lâu  mới nghiến răng, siết chặt nắm tay : “Cố Uyển Ninh, nàng thật sự  nhớ gì ?”
 
Một câu  khiến  ngây  tại chỗ.
 
Ta là  từng  ba trăm quyển thoại bản, tất nhiên hiểu rõ ba nghìn loại kịch bản cẩu huyết  đời.
 
Hắn hỏi , chẳng lẽ  từng  gì   với ?
 
Hay là  từng bắt cá hai tay  đá ?
 
 nghĩ  nghĩ , khả năng đó cũng  cao.
 
Năm  mười ba tuổi  mất cả cha lẫn ,  Thái hoàng thái hậu đón  cung nuôi dưỡng.
 
Ta quanh năm ở trong thâm cung chỉ  ăn cơm, căn bản  từng gặp Tiêu Khinh Trần, đúng chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-chua-thich-an-thit-kho-tau/chuong-7.html.]
 
Ta  chắc chắn,   từng “phũ” !
 
“Phu quân   là ? Uyển Ninh nên nhớ điều gì mới ?”
 
Ngay lúc , điều đáng sợ  xảy .
 
Tiêu Khinh Trần  xong câu đó liền im lặng,   thêm nửa lời.
 
Với một  tò mò như  thì đây chẳng khác nào đòn chí mạng!
 
Suốt cả đoạn đường về phủ,  cố gắng khiến   rõ  chuyện.
 
 Tiêu Khinh Trần  khi  xong câu  thì như khóa miệng, từ chối trao đổi thêm bất kỳ điều gì.
 
Suốt đường về,  lặng thinh   khiến  gần như phát điên.
 
“Phu quân...”
 
“Phu quân?”
 
“Phu quân ...”
 
Hắn bỗng cầm nửa chiếc bánh mà  ăn dở hồi sáng nhét  miệng ,  dùng tay xoay đầu  sang hướng khác.
 
A... ủy khuất.
 
Rốt cuộc thì  nên nhớ cái gì đây?
 
Từ  hôm đó,  vẫn luôn tìm cách điều tra cái gọi là “quá khứ  thể  ” giữa  và Tiêu Khinh Trần.
 
Chuyện xưa giữa cá mặn và quyền thần bá đạo?
 
Cuộc hẹn bí mật giữa  và tể tướng đại nhân?
 
 kết quả chẳng thu  gì.
 
Ta thậm chí còn sai Lãm Nguyệt  dò hỏi xem Tiêu Khinh Trần   từng thầm thương trộm nhớ ,  đó tỏ tình nhưng   từ chối nên mới  sang vì yêu mà hận?
 
Lãm Nguyệt   với vẻ khó xử, : “Quận chúa,   nô tỳ xem thường ... nhưng  cảm thấy với cái sức ăn của ,  khả năng đó ?
 
Ta lườm nàng  một cái,  vui: “Này? Sao  công kích cá nhân ?”
 
“Bản quận chúa lúc còn nhỏ cũng   theo đuổi đấy nhé!”
 
Dù  là phản bác, nhưng kỳ thực  cũng thấy Lãm Nguyệt   lý.
 
Loại  như Tiêu Khinh Trần mắt mọc  đỉnh đầu, thanh niên tài tuấn như thế   thể coi trọng  .
 
Mười tám tuổi   đỗ trạng nguyên bảng nhất, từ đó bước chân  quan trường, một đường thăng tiến như diều gặp gió. Năm nay  tròn ba mươi,  là đương triều thượng thư, quyền khuynh thiên hạ.
 
Quả là địa vị tột bậc, tiền đồ vô lượng.
 
Ta nhỏ hơn  bảy tuổi, khi   danh chấn thiên hạ,  còn đang chơi búp bê.
 
Tóm ,  tuyệt đối  từng đắc tội gì với !
 
Tiêu Khinh Trần đúng là cáo già, nhất định đang giở trò lừa .
 
Nghĩ đến đây,  quyết định   tìm  để lý luận cho  lẽ.