Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 137: Bách Tước Linh
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:36:36
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không thể tổ chức tiệc rượu, trong lòng Hoàng Lại T.ử vốn còn thấy khó chịu.
thấy nhà họ Liễu chu đáo như , chút vui trong lòng ông lập tức tan biến sạch sẽ.
Nhà chồng coi trọng con gái, con gái mới cuộc sống , đây mới là điều quan trọng nhất.
Cố Thành hôm nay tan sớm nửa tiếng, lúc đến nhà họ Liễu vẫn tới mười hai giờ.
“Ba......” Cố Viêm Viêm thấy Cố Thành liền lảo đảo chạy tới.
Sau mấy ngày chung sống, nhóc bây giờ chấp nhận Cố Thành.
“Con trai!” Cố Thành bế Cố Viêm Viêm lên, thấy bé đang mút tay thì ngay là đói bụng .
Trong nhà bày hai cái bàn lớn nhỏ, đàn ông quây quần một bàn lớn ăn cơm uống rượu.
Mấy phụ nữ thì dẫn theo mấy đứa trẻ trong nhà, ăn ở bàn còn .
Cố Thành nhận nhiệm vụ chăm Cố Viêm Viêm ăn cơm.
Trên bàn là cá to thịt lớn, món chính là bánh màn thầu ngô.
Cố Viêm Viêm bây giờ cũng gặm màn thầu, ăn cơm khô .
Cố Thành nhét cho một cái màn thầu ngô, gắp hai miếng thịt kho tàu và một ít rau xanh trong chén nhỏ của .
Cậu nhóc còn dùng đũa, chỉ thể dùng thìa nhỏ từ từ xúc ăn.
Cái nào thìa nhỏ xúc thì cứ trực tiếp dùng tay bốc ăn.
Cố Viêm Viêm thích ăn thịt, thấy thịt kho tàu trong chén, đôi mắt đen láy trở nên sáng rực lạ thường.
Cậu đùi Cố Thành, một tay cầm màn thầu ngô, một tay bốc thịt kho tàu, ăn đến miệng dính đầy dầu mỡ.
Hôm nay là một ngày vui, nụ khóe miệng Liễu Lai Phúc từng tắt, ông mời cùng uống rượu.
Cố Thành cũng uống vài ly với họ.
Đợi đến khi ăn uống gần xong thì cũng một giờ .
Buổi chiều Cố Thành còn nên về , một bộ quần áo khác mới lên huyện.
Bộ quần áo đó của Cố Viêm Viêm bôi bẩn khắp nơi đều là vết dầu.
Bên nhà họ Liễu, khí náo nhiệt cũng dần đến hồi kết.
Liễu Minh Viễn đến thôn Song Khê tiễn bố vợ về.
Hoàng Tiểu Nguyệt là siêng năng, cô cùng Khương Thúy Hoa dọn dẹp bát đũa, khiến Khương Thúy Hoa vô cùng vui mừng.
Đứa con dâu đúng là cưới sai mà.
Không còn việc gì khác, Liễu Nhân Nhân bế Cố Viêm Viêm về nhà.
Buổi chiều, cô dạy học xong, ở nhà bận rộn ủ giá đỗ.
Mùa đông mấy rau xanh để ăn, ngày nào cũng củ cải với cải thảo mãi cũng ngán.
Trong nhà thiếu đậu nành, Liễu Nhân Nhân liền định ủ ít giá đỗ để ăn.
“Nhân Nhân......” Đột nhiên, gọi cô ở ngoài cửa.
Liễu Nhân Nhân từ bên ngoài về, đóng cổng lớn.
“Chị ba, mau đây.” Thấy đến là Hoàng Tiểu Nguyệt, Liễu Nhân Nhân mời cô .
Hoàng Tiểu Nguyệt dù tài giỏi đến thì cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, mới đến nơi lạ, trong lòng khó tránh khỏi chút căng thẳng bất an.
Đột nhiên hòa nhập một gia đình lớn như nhà họ Liễu, nhất thời chắc chắn thể thích ứng ngay .
Hơn nữa, còn gia đình cô em chồng......
Hoàng Tiểu Nguyệt gia đình cô em chồng điều kiện , thường xuyên giúp đỡ nhà đẻ, nên cũng kết với cô.
Thế là, ở nhà rảnh rỗi việc gì , cô liền sang chơi.
Liễu Nhân Nhân rót cho cô một bát nước nóng, cho thêm mấy thìa mật ong, chỗ mật ong vẫn là đổi từ nhà Hoàng Tiểu Nguyệt.
Lúc đó cô đổi tới năm cân, khá nhiều, nhà ít ăn hết nên dùng để mời khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-137-bach-tuoc-linh.html.]
Hoàng Tiểu Nguyệt ngại ngùng : “Nhân Nhân, đây là lê vịt chị mang từ nhà đến, cho cháu ngoại ăn.”
Hoàng Lại T.ử chỉ một cô con gái, tự nhiên là yêu thương hết mực, nếu tìm phù hợp, ông trực tiếp kén rể cho con gái .
Lần gả con gái, ông sợ Hoàng Tiểu Nguyệt sẽ chịu ấm ức ở nhà họ Liễu nên chuẩn của hồi môn hậu hĩnh.
Đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng, thiếu một thứ gì.
Còn dùng mật ong đổi cho con gái một giỏ lê vịt.
Hoàng Tiểu Nguyệt gả , bên mấy chị em dâu, còn mấy đứa cháu trai cháu gái.
Hoàng Lại T.ử nghĩ rằng, đổi một giỏ lê vịt thể để con gái dùng để tạo dựng quan hệ.
Dù cũng là một nhà, gia hòa vạn sự hưng, thể xây dựng mối quan hệ thì chắc chắn sẽ hơn.
Hoàng Tiểu Nguyệt xách một giỏ đựng sáu quả lê lớn đến, chỗ lê là do Hoàng Lại T.ử mới đổi hôm qua, vẫn còn tươi.
Cũng đổi từ về.
Liễu Nhân Nhân thầm nghĩ, nhà quê đúng là lúc nào cũng trồng chút đồ ăn tươi ngon núi.
mà, mấy quả lê chắc chắn rẻ, cô là em chồng, thể nhận đồ của chị dâu mới chứ.
Liễu Nhân Nhân khéo léo từ chối: “Ở nhà mới mua táo với cam , chỗ lê chị cứ giữ mà ăn .”
Người ở quê ăn chút hoa quả vốn dễ dàng gì, chỗ lê Hoàng Tiểu Nguyệt mang đến cũng bốn năm cân, thật sự rẻ chút nào.
Hoàng Tiểu Nguyệt thấy Cố Viêm Viêm đang cạnh Liễu Nhân Nhân, một tay vịn đùi cô, tay nhỏ mũm mĩm còn thì đang cầm một miếng hoa quả sấy c.ắ.n ngon lành.
Dáng vẻ nhỏ con trông đáng yêu vô cùng.
Cô bèn lấy thẳng một quả lê trong giỏ , đưa đến mặt Cố Viêm Viêm, híp mắt : “Viêm Viêm, mợ lê , ngọt lắm, con ăn ?”
Cậu nhóc thấy quả lê to, mắt sáng lấp lánh, giọng sữa non nớt : “Ăn!”
Liễu Nhân Nhân: “...”
Cũng là nó thật sự hiểu, chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện ăn uống.
Trẻ con mà, đứa nào mà ham ăn chứ.
Hoàng Tiểu Nguyệt rạng rỡ: “Viêm Viêm ăn kìa, em chồng đừng khách sáo nữa.”
Thật , cô cũng mật ong, nhưng nghĩ đến Liễu Nhân Nhân đổi ít mật ong nên cô mang đến nữa.
Liễu Nhân Nhân còn thể gì nữa, cô : “Vậy thì cảm ơn chị Ba nhé.”
Nói xong, Liễu Nhân Nhân như nghĩ điều gì, về phòng lấy một hộp đồ đưa cho Hoàng Tiểu Nguyệt, đó là hộp kem Bách Thước Linh mà Châu Đại Nương cho cô.
Hộp Bách Thước Linh là do con dâu út của Châu Đại Nương tặng bà, chứ hàng gì .
Liễu Nhân Nhân bình thường dùng đến thứ , thể tặng cho Hoàng Tiểu Nguyệt.
“Hộp Bách Thước Linh vẫn còn mới, em tặng chị.” Bản Liễu Nhân Nhân thích dùng thứ , nhưng khác thì giống cô.
Ít nhất thì, khi Hoàng Tiểu Nguyệt thấy hộp Bách Thước Linh, cô vô cùng kinh ngạc và vui mừng: “A, cái mua ở cửa hàng bách hóa đúng , đắt lắm đó.”
Hoàng Tiểu Nguyệt là con một, từ nhỏ đến lớn, cuộc sống của cô hạnh phúc hơn nhiều so với những cô gái khác trong thôn.
Bách Thước Linh là một món đồ xa xỉ, ngày thường Hoàng Tiểu Nguyệt cũng nỡ mua.
Nhiều nhất cũng chỉ là mua chút dầu con sò về bôi thôi.
Liễu Nhân Nhân thấy cô thích, bèn thản nhiên : “Cũng là lúc đổi thịt heo đưa cho em thôi, em thích dùng, vốn còn đang xử lý thế nào, bây giờ , tặng cho chị luôn.”
Hoàng Tiểu Nguyệt liếc cô em chồng một cái, hâm mộ : “Da em vốn , chẳng cần bôi gì cả.”
Con gái ai mà yêu cái , huống chi là một cô gái mới kết hôn.
Hoàng Tiểu Nguyệt suy cho cùng cũng là một cô gái nông thôn, dù điều kiện gia đình tệ, nhưng cũng đến mức xuống đồng việc.
Giống như những cô gái khác trong thôn, cô cũng xuống đồng kiếm công điểm để nuôi sống bản .
Cả ngày dầm mưa dãi nắng, da đến mấy cũng khó tránh khỏi việc trở nên thô ráp.
Bình thường bôi chút dầu con sò, da sẽ ẩm hơn nhiều.
--------------------