Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 156: Ổ lợn rừng

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:37:05
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai nhà bàn bạc xong.

 

Cứ ba ngày, nhà họ Liễu sẽ đưa tám quả trứng gà và nửa cân bột mì cho cô con dâu út nhà thôn trưởng để bồi bổ.

 

Bản cũng vui vẻ đồng ý.

 

Trứng gà và bột mì, đừng năm đói kém, mà ngay cả thời bình thường cũng là những thứ quý giá.

 

Người bình thường sẽ ai từ chối.

 

Dỗ dành Cố Viêm Viêm xong, hai vợ chồng liền lên núi.

 

Liễu Nhân Nhân liếc Cố Thành một cái, cuối cùng vẫn nhịn hỏi nữa: "Thật sự cần tìm giúp ạ?"

 

Cố Thành : "Cứ xem tình hình tính ."

 

Biết ... nếu lợn rừng nhiều, thật sự sẽ cần giúp.

 

Chưa đến chuyện khác, đến lúc đó hai họ vác cũng vác về nổi.

 

Liễu Nhân Nhân hiểu tại , cứ thế dẫn lên núi.

 

Vì đồng ruộng khô hạn, ít chẳng còn hy vọng gì vụ thu hoạch năm nay.

 

Nhất thời, lên núi đào rau dại cũng nhiều hơn hẳn.

 

Phần lớn là già, trẻ con và phụ nữ.

 

Thanh niên trai tráng đều đang bận rộn cày cấy vụ xuân ngoài đồng, dù thế nào nữa, là một nông dân chính gốc, chắc chắn thể để ruộng đất bỏ hoang.

 

"Nhân Nhân , lên núi đấy ?" Một bác gái quen cũng định lên núi đào rau dại, thấy hai vợ chồng trẻ cùng nên tò mò hỏi một câu.

 

Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng: "...Vâng, nhà hết rau xanh ạ, cháu lên núi đào ít rau dại về ăn."

 

Bác gái "ồ" một tiếng, nghi hoặc hỏi: "Nhà cháu mà cũng hết rau ăn cơ ?"

 

Con gái nhà họ Liễu đúng là , lấy chồng , mỗi tháng đều lương lương thực.

 

Không như trong thôn bọn họ, hai năm nay mùa màng , họ sống c.h.ế.t ngoài đồng để kiếm công điểm, đến một miếng ăn cũng chẳng kiếm nổi.

 

Liễu Nhân Nhân thở dài một : "Dĩ nhiên ạ, bây giờ vật giá huyện cao lắm, ăn gì cũng tiết kiệm một chút, nếu cả nhà ba miệng ăn đến cơm cũng đủ no."

 

Người khác đều cho rằng điều kiện nhà cô , Liễu Nhân Nhân tỏ ý kiến, nhưng ở bên ngoài, cô vẫn quen giả nghèo.

 

Bất kể khác tin , tiền tài nên để lộ ngoài, câu lý.

 

Bác gái đ.á.n.h giá hai vợ chồng một lượt, bán tín bán nghi : "Cũng , ông trời cho cơm ăn, ngày tháng của ai cũng chẳng dễ chịu gì."

 

Điều kiện nhà Liễu Nhân Nhân quả thật khiến hâm mộ, nhưng... cũng như lời cô , Liễu Nhân Nhân kiếm công điểm, cả nhà ba đều dựa một Cố Thành nuôi sống.

 

Tuy Cố Thành là lãnh đạo, lương bổng đãi ngộ tệ, nhưng vật giá bên ngoài bây giờ đúng là cao đến vô lý, nuôi sống cả nhà ba , lẽ thật sự chuyện dễ dàng.

 

Nếu thì một đàn ông to con như Cố Thành, cần gì lên núi đào rau dại chứ?

 

Bác gái càng nghĩ càng thấy lý, ý mặt cũng đậm hơn, bà : "Bác chỗ nào nhiều rau dại, là hai đứa cùng bác nhé?"

 

Liễu Nhân Nhân gượng gạo: "Không cần ạ bác, chúng cháu... còn lên núi đốn củi về đun nữa."

 

Thời buổi đều ăn cơm tập thể, lên núi đốn củi cũng ít nhiều.

 

Bác gái cần đốn củi, nên tách khỏi hai vợ chồng trẻ.

 

Sau khi hai lên núi, họ gặp thêm ai khác nữa.

 

"Chính là chỗ , con lợn rừng chạy về hướng ." Liễu Nhân Nhân dẫn Cố Thành đến nơi gặp lợn rừng.

 

Lần , vì Hoàng Tiểu Nguyệt ở đó, Liễu Nhân Nhân dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu , cô chắc chắn sẽ bám theo con lợn rừng, tìm cho ổ của nó mới về.

 

Cố Thành quanh bốn phía, một đoạn theo hướng lợn rừng chạy.

 

Anh nhiều kinh nghiệm, chỉ một loáng , họ phát hiện một cái hang động, chỉ là ổ lợn rừng .

 

"Bây giờ ?" Liễu Nhân Nhân hỏi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-156-o-lon-rung.html.]

Cố Thành xung quanh, với cô: "Anh xem xét gần đây một chút, em ở đây canh chừng, xem con lợn rừng nào xuất hiện ?"

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu, dặn dò: "Vậy cẩn thận một chút."

 

Liễu Nhân Nhân ngoan ngoãn nấp lùm cây, một cô cũng dám lung tung.

 

Cũng qua bao lâu, cách đó xa, đột nhiên vang lên mấy tiếng "bùm bùm bùm".

 

Liễu Nhân Nhân tiếng động, tim gần như nhảy cả ngoài, cũng là động tĩnh Cố Thành săn lợn rừng .

 

Chẳng bao lâu , thì thấy Cố Thành vác một con vật to đùng về.

 

Đó là một con lợn rừng trưởng thành, to gần bằng con lợn rừng mà Liễu Nhân Nhân thấy đó, chỉ là cùng một con .

 

Liễu Nhân Nhân: “...”

 

Cố Thành đặt con lợn rừng xuống, thốt một câu kinh : “Bên vẫn còn một con, vác về đây.”

 

Chỉ một loáng xử lý xong hai con lợn rừng to, Liễu Nhân Nhân kinh ngạc đến mức nên lời.

 

Con thứ hai cũng là một con to đùng.

 

Hai con lợn cộng ước chừng sáu bảy trăm cân!

 

Cố Thành lợi hại đến thì cũng chỉ là một bình thường, nếu chút bản lĩnh, đừng là hai con lợn rừng to, cho dù chỉ một con, e là cũng chẳng dễ đối phó.

 

Liễu Nhân Nhân cái lỗ thủng ngay giữa đầu hai con lợn rừng, giống hệt con dê núi hoang dã đó.

 

Liễu Nhân Nhân mấp máy môi, gì đó, cuối cùng, lời đến bên miệng vẫn nuốt ngược trong.

 

Quan trọng là xử lý chuyện hai con lợn rừng .

 

Liễu Nhân Nhân chắc chắn hỏi: “Không thấy con lợn rừng nào trong hang núi , liệu chỉ hai con thôi ?”

 

Cố Thành suy tư : “Hai con lợn rừng một đực một cái, chắc là một cặp, e là vẫn còn con non.”

 

Lợn rừng thường sống theo bầy đàn gia đình, lẽ hai con lợn rừng lớn ngoài kiếm ăn, trong ổ thể vẫn còn lợn con.

 

“Vậy bây giờ chúng thế nào?” Liễu Nhân Nhân lo lắng, bọn họ cũng thể cứ chờ ở đây mãi .

 

Buổi trưa nhiệt độ cao, hai con lợn đều c.h.ế.t, xử lý nhanh chóng, nếu thịt lợn sẽ ôi thiu.

 

Hơn nữa, hai con lợn rừng chảy m.á.u đầy đất, sợ mùi m.á.u tanh sẽ dụ những con thú khác đến.

 

Cố Thành chống nạnh trầm ngâm một lát, : “Hay là đào mấy cái bẫy ở cửa hang , đào xong bẫy, chúng sẽ mang lợn rừng về.”

 

mà, hai con lợn rừng nặng sáu bảy trăm cân, chỉ dựa hai họ thì cũng khiêng về nổi.

 

Liễu Nhân Nhân suy nghĩ : “Hay là em về gọi mấy trai đến giúp?”

 

Cố Thành yên tâm để cô một , liền : “Cứ mang một con lợn rừng về , nhờ Cả, Hai, Ba họ qua đây đào bẫy.”

 

Vừa đông , đào bẫy cũng sẽ nhanh hơn một chút.

 

Liễu Nhân Nhân cũng thấy như , hai bàn bạc xong xuôi, liền mang lợn rừng xuống núi.

 

Một con lợn rừng to như , cũng chẳng thể giấu .

 

Trên đường, họ gặp mấy trong thôn, khi thấy Cố Thành vác một con lợn rừng to, ai nấy đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt.

 

“Cố Thành, hai gặp lợn rừng núi ?” Có trong thôn nhịn hỏi.

 

Cố Thành thản nhiên : “Ừ, lúc đốn củi, gặp một con lợn rừng, may mắn nên đ.á.n.h c.h.ế.t .”

 

liền ghen tị thèm thuồng, con lợn rừng to thế , chắc cũng hơn ba trăm cân nhỉ, nhiều thịt thế ăn đến bao giờ mới hết chứ?

 

Chẳng mấy chốc, trong thôn ai cũng nhà Liễu Nhân Nhân săn lợn rừng.

 

Còn ít đến xem náo nhiệt, hỏi thăm xem nhà cô định xử lý con lợn rừng thế nào, thể dùng thứ khác đổi lấy thịt lợn ?

 

Dân làng mấy tháng nếm mùi thịt.

 

--------------------

 

 

Loading...