Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 194: Lương thực
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:37:54
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Nhân Nhân may cho một bộ theo đo của Cố Thành.
Không ngờ đàn ông vẻ chê bai, Cố Thành mất tự nhiên : "Không cần mặc thế nhỉ? Nóng quá."
Liễu Nhân Nhân liếc một cái: "Nếu sợ châu chấu c.ắ.n thì mặc cũng ."
Dù nữa, hôm lúc , Liễu Nhân Nhân vẫn bắt mang bộ quần áo theo, để đó xem tình hình quyết định mặc .
Liễu Nhân Nhân nạn châu chấu rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào, cũng khi nào chúng sẽ đến.
Ăn sáng xong, Liễu Nhân Nhân liền che đậy kỹ càng mảnh đất trồng khoai lang và cả dưa hấu.
Sau đó, cô đóng cổng lớn, ở yên trong nhà ngoài.
Yên tĩnh suốt một buổi sáng, cũng đến lúc nào.
Liễu Nhân Nhân vốn đang ngủ trưa thì một tràng âm thanh sột soạt đ.á.n.h thức.
Tiếng động phát từ phía cửa sổ, dường như thứ gì đó đang sức mổ cửa.
Liễu Nhân Nhân xỏ dép đến bên cửa sổ, giơ tay kéo rèm xem...
Trong nháy mắt, cô cảm thấy da đầu tê dại, chỉ thấy cửa sổ chi chít châu chấu.
Không chỉ cửa sổ, châu chấu trong sân cũng bay rợp trời.
Thứ gặp họa đầu tiên chính là hai cây ăn quả trong sân.
Quả cây, cả lá cây, sự gặm nhấm của bầy châu chấu, chẳng bao lâu chỉ còn những cành cây trơ trụi.
Còn giàn bí ngô tường rào, trong nháy mắt còn thấy một chút màu xanh nào.
Liễu Nhân Nhân bầy châu chấu rợp trời ngoài cửa sổ, trong lòng khỏi dâng lên một luồng lạnh sâu sắc.
Cũng qua bao lâu.
Có lẽ vì tìm thứ gì để ăn, bầy châu chấu lũ lượt kéo bay mất.
Số lượng nhiều đến nỗi, tựa như một đám mây đen vụt qua.
Trong sân chỉ còn một vài con châu chấu lác đác.
Liễu Nhân Nhân hồn , thấy Cố Viêm Viêm vẫn đang ngủ.
Cô mặc bộ quần áo may đêm qua, lấy một cái bao và một cái vợt, ngoài bắt châu chấu.
Thứ nhiều như , lúc cũng chẳng cách nào ho để bắt châu chấu.
Chỉ thể bắt bao nhiêu bấy nhiêu, châu chấu phá hoại mùa màng cực kỳ ghê gớm.
bản nó cũng thể ăn , ngày thường, trẻ con ở nông thôn ít bắt châu chấu ngoài đồng về nướng ăn.
Liễu Nhân Nhân thì thích ăn lắm, nhưng điều hề ảnh hưởng đến việc cô bắt châu chấu.
Bản cô ăn, nhưng thể cho gà và thỏ trong nhà ăn mà.
Còn hai con heo của Liễu gia nữa.
Lúc núi còn rau dại để đào, bắt thêm nhiều châu chấu một chút, thể dùng lương thực cho gà heo.
Liễu Nhân Nhân hề mềm lòng, thấy châu chấu là dùng vợt đập c.h.ế.t , đó bỏ trong bao.
Chẳng bao lâu , châu chấu trong sân cô bắt gần hết.
Cái bao trong tay Liễu Nhân Nhân cũng đầy, cô dùng dây cỏ buộc miệng bao , ném phòng chứa đồ.
Liễu Nhân Nhân về phòng nghỉ ngơi một lát.
Lấy hai quyển truyện tranh và hai cái bánh quy dỗ Cố Viêm Viêm xong, Liễu Nhân Nhân mặc quần áo .
Không tình hình bên Liễu gia thế nào , Liễu Nhân Nhân qua đó xem thử.
cô mới khỏi cửa gặp Khương Thúy Hoa đang về phía .
Khương Thúy Hoa từ xuống đều dùng quần áo bọc kín, chỉ để lộ đôi mắt ngoài.
Liễu Nhân Nhân vội vàng kéo bà nhà, phủi hai con châu chấu vai bà xuống, lo lắng hỏi: "Mẹ, qua đây? Ở nhà thế nào ạ?"
Khương Thúy Hoa lau mồ hôi, : "Yên tâm , cả. Ngược là con ở nhà một , còn chăm thằng bé, nên qua xem thế nào."
Liễu Gia Thôn coi như may mắn, chuyện nạn châu chấu nên nhà nào nhà nấy đều chuẩn từ , tổn thất lớn lắm.
Đương nhiên, trong thôn bây giờ nghèo rớt mồng tơi, cũng chẳng bao nhiêu thứ để mà mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-194-luong-thuc.html.]
Liễu Nhân Nhân thì thở phào nhẹ nhõm, đưa bộ quần áo may dư hôm qua cho Khương Thúy Hoa: "Mẹ, mặc cái , cho tiện."
Dùng vải quấn tay quấn chân cũng phiền phức, sợ tuột dùng dây thừng buộc .
Khương Thúy Hoa lẩm bẩm: “Vẫn là con xoay xở, mặc cái thứ đúng là tiện hơn hẳn.”
trong nhà chẳng còn bao nhiêu vải vóc, Khương Thúy Hoa nỡ may loại quần áo chỉ để chuyên đối phó với châu chấu. Phí phạm quá.
Liễu Nhân Nhân ở một cuối làng, cũng tình hình trong làng thế nào.
Khương Thúy Hoa thở dài: “Trong làng bây giờ châu chấu bay đầy trời, ngoài đồng còn nhiều hơn, đen kìn kịt, đến đường cũng rõ nữa, chẳng hiểu cái thứ nhiều đến thế.”
Bà mới khỏi cửa, châu chấu bu hết cả .
Nếu bọc kín mít, giờ chẳng c.ắ.n thành cái dạng gì!
Châu chấu trong làng quá nhiều.
Dân làng cũng yên chờ c.h.ế.t, lúc nhiều đang ở ngoài bắt châu chấu.
Đã đói lâu như , ai cũng bắt ít châu chấu về lương thực.
Dù thì thứ cũng là thịt.
Khương Thúy Hoa : “Vừa thôn trưởng bảo, kêu bắt châu chấu thì mang đến nhà ăn tập thể, mỗi nộp một bao châu chấu thể chia thêm hai cái bánh woa woa đầu.”
Người cũng ngốc, nhất là trong thời kỳ khó khăn thế .
Nếu châu chấu thể ăn , dân làng đương nhiên sẽ bỏ qua cơ hội .
Bắt châu chấu về, hấp chín phơi khô, xay thành bột tích trữ .
Bột châu chấu trộn với bột ngô hoặc bột khoai lang thành bánh woa woa đầu để lấp đầy bụng.
Chẳng hơn gặm vỏ cây ?
Vì , hơn nửa làng lúc đều đang bận rộn bắt châu chấu.
Liễu Nhân Nhân cũng ngoài bắt châu chấu, cô cần nộp cho nhà ăn tập thể, nhưng thể tự tích trữ để nuôi gà nuôi heo.
Khương Thúy Hoa cũng nghĩ , nhà hai con heo, bà định giữ một nửa châu chấu, tích trữ để nuôi heo.
Thấy nhà con gái chuyện gì, Khương Thúy Hoa liền mặc quần áo, ngoài bắt châu chấu.
Trong nhà còn trẻ con, Liễu Nhân Nhân dám xa, chỉ loanh quanh gần sân.
Mãi cho đến khi mặt trời lặn, Liễu Nhân Nhân cũng chỉ bắt ba bao châu chấu, trong đó một bao còn đầy.
Thấy trời còn sớm, Liễu Nhân Nhân bắt châu chấu nữa.
Trời nóng thế , châu chấu c.h.ế.t để qua đêm , xử lý ngay lập tức.
Liễu Nhân Nhân nhóm lửa, lót một cái vỉ tre cũ trong nồi, đổ thẳng châu chấu nồi hấp.
Sau khi hấp chín thì trải nong phơi khô.
Xử lý xong hết châu chấu bắt hôm nay, Cố Thành vẫn về.
Liễu Nhân Nhân nghĩ một lát, chạy ngoài bắt thêm nửa cân châu chấu.
Rửa sạch châu chấu, cho chảo dầu chiên giòn.
Đừng chứ, châu chấu chiên ngửi cũng thơm phết.
Liễu Nhân Nhân nếm thử một con, châu chấu chiên giòn rụm, mùi thơm của thịt, hương vị cũng tệ.
Thế là, bàn ăn thêm một món châu chấu chiên.
Khi màn đêm buông xuống, Cố Thành mới đạp xe trở về.
Phía xe chất hai bao tải đồ, là hai bao châu chấu đầy ắp.
Cố Thành cởi áo : “Hôm nay, huyện cũng một đàn châu chấu lớn bay tới, hơn nửa trong nhà máy đều ngoài bắt châu chấu .”
Liễu Nhân Nhân “ồ” một tiếng, hỏi: “Châu chấu trong bao đều là bắt hết ?”
Cố Thành gật đầu: “Anh đưa cho nhà ăn tập thể, mà mang hết châu chấu bắt về đây.”
Cũng là nghĩ trong nhà gà heo cần nuôi.
Sau khi châu chấu tàn phá, núi chắc cũng chẳng đào rau dại cỏ dại gì nữa.
--------------------