Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 218: Biến động
Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:03:58
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ thể tự bộ đến đó, nghĩ Cố Viêm Viêm còn nhỏ, đường thể sẽ đòi bế, nên Liễu Nhân Nhân mang theo thứ gì cả.
Chỉ dùng một cái túi đựng hai cân thịt lợn rừng, thịt là mang cho Trương Minh Quyên.
Vừa nghỉ, mất gần một tiếng rưỡi.
Liễu Nhân Nhân dắt con đến bưu điện.
Trương Minh Quyên thấy Liễu Nhân Nhân dắt một bé trai , chủ động chào cô: “Cô đến …”
Liễu Nhân Nhân dắt Cố Viêm Viêm tới, hạ thấp giọng hỏi: “Có thịt lợn, cần ?”
Trương Minh Quyên , mắt lập tức sáng lên: “Cô thịt lợn ?”
Liễu Nhân Nhân gật đầu: “ là thịt lợn rừng, mang đến hai cân, nếu cô mua, tính cô hai đồng một cân.”
Vào thời điểm , thịt lợn rừng giá hai đồng một cân xem là rẻ , nếu là ở chỗ Lý Đại Nương, bốn đồng thì chắc chắn mua .
Liễu Nhân Nhân bây giờ chỉ bán lấy tiền, những vật tư khác thì tạm thời đổi nữa.
Nếu cô theo quân, mang theo nhiều tiền một chút vẫn tiện hơn.
Trương Minh Quyên dĩ nhiên để tâm, thịt lợn rừng cũng ngon, cô híp mắt : “ lấy, cảm ơn cô nhé đồng chí.”
Liễu Nhân Nhân lắc đầu, lén lút đưa thịt lợn cho Trương Minh Quyên.
Thịt lợn cô đựng trong túi, khác cũng manh mối gì.
Sau đó, Liễu Nhân Nhân đến để chờ điện thoại, Trương Minh Quyên bèn bê một chiếc ghế đẩu cho cô, bảo cô chờ.
Liễu Nhân Nhân đợi mười mấy phút.
Đến mười giờ, cô đúng giờ nhận điện thoại của Cố Thành.
“Nhân Nhân?” Phía đầu dây bên truyền đến giọng quen thuộc.
Liễu Nhân Nhân nắm ống , khóe miệng nhếch lên: “Là em đây.”
“Ở nhà vẫn cả chứ?” Cố Thành hỏi.
Liễu Nhân Nhân: “Đều cả, đúng , trong điện báo chuyện với em? Đã xảy chuyện gì ?”
Không hiểu vì , trong lòng Liễu Nhân Nhân chút bất an.
Phía bên …
Cố Thành ngập ngừng một lát với Liễu Nhân Nhân: “Xin Nhân Nhân, cấp điều đến một quân khu khác nhậm chức, cho nên… chuyện theo quân, đợi thêm một thời gian nữa.”
Liễu Nhân Nhân thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng Cố Thành xảy chuyện gì, ngờ chỉ là chuyện điều chuyển công tác.
Một lát , thấy cô trả lời, lòng Cố Thành cũng ngày càng căng thẳng, đành tiếp: “Quân khu mới ở một hòn đảo, điều kiện gian khổ…”
Trên đảo, thiếu nước thiếu thức ăn, tài nguyên khan hiếm, môi trường cũng tương đối khắc nghiệt.
Cố Thành vợ con chịu khổ cùng , nhưng đây là quyết định của cấp , chỉ thể chấp nhận.
Liễu Nhân Nhân nghiêm túc xong, : “Đây cũng của , cần xin em. Anh yên tâm , em và Viêm Viêm ở nhà , chẳng chỉ là đợi thêm một thời gian thôi , cũng chuyện gì to tát, hơn nữa…”
Liễu Nhân Nhân ngược còn chút mong đợi: “Em , sống ở ven biển, là hải sản ăn hết ?”
Từ lúc xuyên đến giờ, Liễu Nhân Nhân vẫn ăn món hải sản nào hồn cả.
Cua, hàu sống, bào ngư, sò điệp…
Nghĩ thôi thấy khá mong đợi , Liễu Nhân Nhân hề cảm thấy sống ở ven biển gì cả.
Cố Thành bật : “Đến lúc đó sợ em ăn quen.”
“Sao thế .” Giọng Liễu Nhân Nhân mang theo một tia vui vẻ, “Tài nấu nướng của em như , em sẽ học thêm cách chế biến hải sản, hương vị chắc chắn sẽ tệ .”
Nghe cô , Cố Thành cũng yên tâm .
Hai trò chuyện một lúc, đồng hồ đeo tay : “Nhân Nhân, lát nữa còn nhiệm vụ, những chuyện khác, để thư cho em nhé?”
Liễu Nhân Nhân vội : “Đợi , em đưa Viêm Viêm đến đây, với nó vài câu , thằng bé ở nhà ngày nào cũng tìm đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-218-bien-dong.html.]
Nói , Liễu Nhân Nhân bế Cố Viêm Viêm lên, đặt ống bên tai bé, bảo gọi ba.
Cố Viêm Viêm mở to đôi mắt tròn xoe, tò mò chiếc điện thoại, lời Liễu Nhân Nhân, bất giác gọi: “Ba…”
Nghe thấy giọng non nớt của con trai, sống mũi Cố Thành cay cay: “Viêm Viêm.”
Nghe thấy giọng quen thuộc, hốc mắt Cố Viêm Viêm đỏ hoe: “Ba, về nhà…”
Cậu nhóc hai tuổi, chuyện ngày càng lưu loát .
Cố Thành trầm giọng : “Viêm Viêm ở nhà ngoan ngoãn lời , đợi ba xong việc sẽ đến đón con, ?”
Cố Viêm Viêm thấy ba sắp đến đón , vội vàng gật cái đầu nhỏ: “Viêm Viêm... ngoan.”
Trong lòng Cố Thành mềm nhũn: “Viêm Viêm ngoan thật, đợi ba về sẽ dẫn con mua đồ ăn ngon.”
Cố Viêm Viêm lập tức nín mỉm : “Kẹo...”
Cậu bé nhớ đến kẹo hồ lô ba mua cho .
Cố Thành đối với con trai tất nhiên là đáp ứng yêu cầu: “Được thôi, mua kẹo cho Viêm Viêm ăn.”
Hai cha con vài câu, hết giờ , Cố Thành với Liễu Nhân Nhân một câu cúp máy.
Liễu Nhân Nhân thì , nhưng vành mắt Cố Viêm Viêm đỏ lên, nước mắt to như hạt đậu trào .
Liễu Nhân Nhân thở dài một , bế nhóc con khỏi bưu điện.
Sắp đến trưa, để an ủi tâm hồn bé bỏng tổn thương của Cố Viêm Viêm, Liễu Nhân Nhân bế bé đến tiệm cơm quốc doanh.
Buổi trưa ăn cơm ở đây .
Do ảnh hưởng của tuyết lớn, tiệm cơm quốc doanh nhiều món, mà lượng cũng hạn.
May mà Liễu Nhân Nhân đến sớm, tiệm cơm quốc doanh vẫn còn hai phần sườn xào chua ngọt.
Cố Viêm Viêm sức chống cự với đồ ngọt.
Liễu Nhân Nhân liền gọi một phần sườn xào chua ngọt, một món bí ngô hấp.
Món chính cô gọi một bát mì sợi, phần mì khá lớn.
Hai con cô và Cố Viêm Viêm chia ăn cũng đủ .
Gặm miếng sườn chua chua ngọt ngọt, Cố Viêm Viêm vui vẻ hơn một chút.
Ăn cơm trưa xong, cô đến hợp tác xã mua bán.
Liễu Nhân Nhân mua hai gói mì khô, một gói bánh điểm tâm và một hộp bánh quy.
Bế Cố Viêm Viêm về đến thôn, bao lâu , Hoàng Tiểu Nguyệt đến tìm cô.
Cô xách một giỏ khoai lang đến cho cô: “Khoai lang cha mới thu hoạch, cho Viêm Viêm ăn .”
“Cảm ơn chị ba.” Liễu Nhân Nhân mỉm , nhận lấy khoai lang hỏi: “Chị ba, em thể mua thêm của chị năm mươi cân khoai lang ?”
lúc khoai lang tươi trong nhà ăn hết .
Liễu Nhân Nhân bây giờ cũng vội theo quân, mua thêm chút khoai lang cũng ăn hết .
Hoàng Tiểu Nguyệt sững sờ: “... Nhân Nhân, em sắp theo quân , mua nhiều khoai lang thế ăn hết ?”
Liễu Nhân Nhân bình thản giải thích: “Bên chỗ Cố Thành công việc đổi, chuyện theo quân lẽ mấy tháng nữa.”
Lúc gọi điện thoại buổi sáng, Cố Thành với cô, nơi chuyển đến là một khu quân đội mới.
Nhà ở cho nhà bên trong vẫn xây xong.
Cho nên, trong thời gian ngắn, cô chắc chắn cách nào theo quân .
mà, Cố Thành cũng với cô, khu quân đội mới khuyến khích nhà theo quân, nhà ở mới xây điều kiện cơ sở vật chất chắc chắn sẽ .
Hoàng Tiểu Nguyệt hiểu chuyện , Liễu Nhân Nhân liền đáp: “Vậy , lát nữa chị sẽ bảo Minh Viễn đến chỗ cha chị vác năm mươi cân khoai lang về.”
--------------------