Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 240: Sắp xếp

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:04:21
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

«Thế nhiều

 

Liễu Nhị Ca thấy thịt kho tàu, mắt sáng rực lên, «Ở nhà, một bữa chúng con chỉ ăn no năm sáu phần thôi.»

 

Vào mùa đông, dân làng cần đồng việc.

 

Ngay cả những năm mùa, lương thực cũng ăn dè sẻn.

 

mua thì đành ăn một bữa no nê thôi.

 

Lúc , trông Liễu đại ca cũng tinh thần hơn, khi chuyện với Liễu Nhân Nhân buổi sáng, tâm trạng hơn nhiều.

 

Bác sĩ kiểm tra một lát, tình trạng sức khỏe của Liễu đại ca cũng tệ.

 

Ăn trưa xong, mấy thu dọn đồ đạc, chuẩn xuất viện.

 

Chiếc xe kéo hôm qua vẫn để bên ngoài bệnh viện, cũng giống như hôm qua, Liễu Lai Phúc và Liễu Nhị Ca phiên kéo xe.

 

Liễu Nhân Nhân dắt xe đạp theo .

 

Ánh nắng ấm áp, đường cũng thấy lạnh.

 

Liễu Nhân Nhân quanh một lượt, thời tiết năm nay vẻ .

 

Trời dần ấm lên, tuyết đọng đường gần như tan hết.

 

Còn cả sông nữa... tuyết mặt sông cũng tan .

 

Năm ngoái tuyết rơi suốt mấy tháng trời, giải quyết triệt để vấn đề khô cạn nguồn nước.

 

Sông ngòi, hồ nước đều đầy ắp, đất đai khô cằn cũng tưới ẩm.

 

Cho dù mưa, hoa màu năm nay cũng sẽ đến nỗi mất trắng.

 

Khi mấy về đến nhà, Khương Thúy Hoa cũng mới bắt đầu chuẩn bữa trưa.

 

Nhà bây giờ chia , nhưng căn phòng định chia thêm cho Liễu Đại Tẩu để nhà bếp vẫn bắt đầu xây.

 

Liễu Đại Tẩu chỗ nấu cơm.

 

, nhà bếp của Liễu Gia bây giờ hai nhà dùng chung, hai bên nấu nướng lệch giờ .

 

Khương Thúy Hoa nghĩ Liễu Lai Phúc và hai con trai sẽ về muộn nên để Liễu Đại Tẩu nấu bữa trưa .

 

«Nhanh xuất viện ? Bác sĩ ? Không vấn đề gì nữa chứ?» Khương Thúy Hoa hỏi liền ba câu.

 

«Không , nghỉ ngơi một thời gian là khỏe thôi.» Liễu Lai Phúc liếc phòng của vợ chồng Lão Đại, do dự hỏi, «Minh Thành ở phòng nào?»

 

Vợ chồng chúng nó bây giờ cãi vã đến mức , cũng Liễu Đại Tẩu còn sống chung nữa .

 

Ông là bố chồng, đương nhiên tiện hỏi con dâu chuyện .

 

Khương Thúy Hoa lườm ông một cái: «Đương nhiên là ngủ ở phòng của nó , thì trong nhà còn chỗ nào để ngủ nữa?»

 

Làm cha , ai cũng mong con cái ly hôn.

 

Tuy con trai cả chuyện sai trái như , nhưng Khương Thúy Hoa vẫn hy vọng vợ chồng Lão Đại thể hòa thuận như xưa.

 

Làm ai mà lúc phạm sai lầm chứ?

 

Vợ chồng một phen dễ dàng gì, hy vọng Lão Đại Tức Phụ thể cho con trai một cơ hội để sửa đổi .

 

Nếu mà ngủ riêng thì mà ‘đầu giường cãi , cuối giường hòa’ nữa?

 

Liễu Lai Phúc: «...»

 

Ông liếc con trai cả, thấy nó phản ứng gì, bèn bảo Lão Nhị và Lão Tam dìu nó về phòng.

 

Khương Thúy Hoa hài lòng : «Mấy đứa về phòng đợi một lát, mới bắt đầu nấu cơm trưa thôi. Nhân Nhân, con cũng ở đây ăn cơm , hấp cho Viêm Viêm một bát trứng chưng

 

Liễu Lai Phúc ho khan hai tiếng: «Cái đó... chúng ăn , bữa trưa bà nấu ít một chút, cần chuẩn phần của chúng

 

«Ăn , ăn ở thế?» Khương Thúy Hoa sững .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-240-sap-xep.html.]

Liễu Lai Phúc gật đầu : «Nhân Nhân mua đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh.»

 

Còn về việc ăn những gì thì ông .

 

Khương Thúy Hoa ‘chậc’ một tiếng: «Ăn cơm ở tiệm quốc doanh đắt đỏ bao, tốn tiền đó gì!»

 

Liễu Nhân Nhân dựng xe đạp xong, giọng điệu phần nghiêm túc: «Cha, , một chuyện con với cha

 

Khương Thúy Hoa lau tay, nghi hoặc hỏi: «Chuyện gì thế? Con cứ

 

Liễu Nhân Nhân ngẫm nghĩ : «Chúng nhà ạ.»

 

Thấy con gái vẻ nghiêm túc, Liễu Lai Phúc và Khương Thúy Hoa nhất thời hiểu , đều chút ngơ ngác.

 

họ vẫn theo lời Liễu Nhân Nhân, mấy cùng nhà chuyện.

 

Liễu Nhân Nhân cũng vòng vo tam quốc nữa, thẳng với hai ông bà về chuyện quân khu mới của Cố Thành đang cần tuyển .

 

Liễu Nhân Nhân thật với họ: “Có hai vị trí công việc, một ở nhà hàng quốc doanh, một ở nhà ăn quân khu, ban đầu đều là nhân viên tạm thời, nhưng việc lâu dài thì thể chuyển thành nhân viên chính thức.”

 

“Lương bổng đãi ngộ cụ thể thế nào thì chúng con cũng rõ, nhưng Cố Thành , chắc là sẽ hơn công nhân ở huyện một chút.”

 

“Ý của con và Cố Thành là, vị trí ở nhà hàng quốc doanh thể giao cho Cả, còn vị trí ... thì tùy ý cha , Nhị ca Tam ca đều ạ.”

 

Không cô sợ mất lòng ai, đều là ruột cả, Liễu Nhân Nhân thật sự nên giao vị trí công việc cho ai.

 

Tuy ngày thường cô quan hệ với Tam ca hơn, nhưng Hoàng Tiểu Nguyệt bây giờ đang mang thai, xem chừng sắp sinh đến nơi .

 

Liễu Minh Viễn mà rời thời điểm mấu chốt thì thích hợp chút nào.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt lẽ cũng sẽ vui.

 

Liễu Lai Phúc và Khương Thúy Hoa lúc đều kinh ngạc đến mức nên lời.

 

Hai , dám tin tai .

 

Khương Thúy Hoa ngẩn một lúc lâu, khó tin : “...Thế việc ? Nhân Nhân, đây là ý của con rể, là con nhờ nó giúp ?”

 

Người nhà quê vốn dĩ chẳng mấy cơ hội việc , đằng đến hai suất, Khương Thúy Hoa nghĩ cũng dám nghĩ.

 

Liễu Nhân Nhân hổ : “Mẹ, là Cố Thành tự chủ động ạ, quân khu mới thiếu nhân lực, bây giờ chính là lúc cần .”

 

“Nếu mà muộn hơn chút nữa, lẽ sẽ còn cơ hội , cho nên chuyện cũng khá gấp, nếu cha để các thì tranh thủ thời gian bàn bạc xem rốt cuộc nên sắp xếp ai .”

 

“Cố Thành , trong vòng một tuần là đến đơn vị nhận việc.”

 

Khương Thúy Hoa chút kinh ngạc: “Gấp như ?”

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Vâng, khá gấp ạ, nếu con cũng vội vàng với cha chuyện .”

 

Trong lòng Khương Thúy Hoa ngổn ngang trăm mối, mừng lo, bà nhịn hỏi: “Nhân Nhân , công việc nguy hiểm con?”

 

Đều là những qua thời loạn lạc, đối với dân thường mà , chiến tranh mới là thứ đáng sợ nhất, còn đáng sợ hơn cả nạn đói.

 

Mặt Liễu Nhân Nhân thoáng vẻ khó xử: “Chắc là... ạ, đó là quân khu, chứ chiến trường , gì nguy hiểm chứ? Hơn nữa, các chỉ việc trong nhà ăn thôi mà.”

 

Khương Thúy Hoa vẫn khá băn khoăn, một mặt, cơ hội việc đúng là hiếm .

 

... đơn vị ở xa quá, hai đứa con trai mà đến đó việc, chẳng sẽ khó gặp mặt ?

 

Trong lòng bà, vẫn là mong mấy đứa con trai ở bên cạnh, nhà nghèo một chút, khổ một chút cũng , chỉ cần bình an là .

 

Khương Thúy Hoa bất giác Liễu Lai Phúc.

 

Chuyện lớn thế , vẫn do Liễu Lai Phúc, chủ gia đình , quyết định.

 

Liễu Lai Phúc im lặng một lát, vẻ mặt nghiêm túc : “Đi chứ, , cơ hội khó khăn lắm mới , việc , vẫn hơn là cả đời bán mặt cho đất bán lưng cho trời.”

 

Xa nhà thì xa nhà, khổ ngọt? Ra ngoài bươn chải một phen cũng .

 

Liễu Lai Phúc là một đàn ông trụ cột, đương nhiên hy vọng con trai thể nên trò trống.

 

--------------------

 

 

Loading...