Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 276: Lớn rồi

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:05:31
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Liễu Nhân Nhân hỏi bé: “Con ngoài chơi ?”

 

Cố Viêm Viêm gật đầu nghiêm túc.

 

Thôi , trời còn sớm, lát nữa gói sủi cảo cũng kịp.

 

Liễu Nhân Nhân đội mũ, dắt theo nhóc ngoài.

 

Vốn định đến chỗ Mã Quế Lan nhận cửa, nửa đường thì tình cờ thấy sân thể d.ụ.c ven đường nhiều bạn nhỏ đang chơi đùa, còn cả mấy đứa đang đá bóng...

 

Hồi lúc đơn vị xây nhà, cân nhắc đến việc khu gia đình nhiều trẻ con nên đặc biệt xây một cái sân thể d.ụ.c cho bọn trẻ chơi đùa.

 

Thấy mắt Cố Viêm Viêm sáng rực lên ngay lập tức.

 

Liễu Nhân Nhân nghĩ ngợi một lát dắt sân.

 

Trẻ con chơi đùa cũng kết bạn, con trai và con gái đa chơi riêng, còn những đứa lớn hơn thì chẳng thèm chơi cùng một đám nhóc đầu củ cải.

 

Trẻ con trạc tuổi Cố Viêm Viêm cũng , mà còn ít .

 

Liễu Nhân Nhân vốn định để Cố Viêm Viêm tự qua đó chơi, nhưng vô tình thoáng thấy hai gương mặt nhỏ quen thuộc.

 

Liễu Nhân Nhân mừng thầm trong lòng, gọi: “Đại Mao, Nhị Mao…”

 

Đại Mao và Nhị Mao chính là hai đứa trẻ cô quen tàu hỏa, con của Hứa Chân Chân.

 

Nhị Mao còn nhỏ nhớ gì, Đại Mao năm sáu tuổi nên vẫn nhớ Liễu Nhân Nhân…

 

Nghe thấy Liễu Nhân Nhân gọi , bé chạy tới hỏi: “Dì Nhân Nhân, dì gọi cháu ạ?”

 

Liễu Nhân Nhân gật đầu, cúi hỏi bé: “Mẹ cháu ?”

 

Đại Mao với vẻ nghiêm túc: “Mẹ cháu mua thức ăn ạ, bảo cháu trông em chơi.”

 

“Đại Mao ngoan quá.” Liễu Nhân Nhân lấy bốn viên kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong túi đưa cho bé, “Về chia cho em trai cháu nữa nhé, dẫn em Viêm Viêm chơi cùng ?”

 

Đại Mao vỗ vỗ túi kẹo sữa Đại Bạch Thỏ trong túi áo, toe toét : “Cháu cảm ơn dì ạ.”

 

Dứt lời, bé liền kéo Cố Viêm Viêm chạy mất.

 

Cũng lễ phép phết nhỉ, Liễu Nhân Nhân mỉm .

 

Cô cũng vội về mà tìm một chiếc ghế dài gần đó xuống.

 

Hứa Chân Chân mua thức ăn xong, xách giỏ qua xem hai đứa con trai.

 

Vừa đến sân thể d.ụ.c thấy Liễu Nhân Nhân đang ở một bên.

 

“Chân Chân…” Liễu Nhân Nhân cũng thấy Hứa Chân Chân, bèn dậy nhường cho cô một chỗ.

 

“Trùng hợp thật, định hỏi thăm xem .” Hứa Chân Chân vui vẻ , “Lần giúp một việc lớn như , còn cảm ơn nữa.”

 

Liễu Nhân Nhân liếc mấy đứa trẻ đang chơi trong đám đông, : “Chỉ là tiện tay giúp thôi, cảm ơn gì chứ, còn nhờ Đại Mao và Nhị Mao dẫn Viêm Viêm chơi cùng mà.”

 

“Việc nào việc đó.” Hứa Chân Chân xua tay , “ bàn với Chí Quân nhà , hôm nào mời cả nhà ba các đến nhà ăn bữa cơm tân gia, nhất định đến đấy nhé.”

 

“Cơm tân gia?” Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên, “Chân Chân, nhà cũng định mời ăn cơm tân gia ?”

 

Hứa Chân Chân “ừm ừm” hai tiếng: “Đương nhiên là mời , khó khăn lắm mới ở nhà lầu mới, trong lòng vui lắm.”

 

Quan trọng nhất là, nơi đây sẽ là tổ ấm của gia đình bốn bọn họ, sự xen của cha chồng và những họ hàng khác.

 

Chuyện vui lớn như , Hứa Chân Chân thật sự ăn mừng một phen.

 

Liễu Nhân Nhân tỏ vẻ hiểu: “Được, nếu thời gian, nhất định sẽ đến.”

 

cũng ở cùng một khu, cách xa.

 

Lúc Hứa Chân Chân về cũng dẫn hai đứa con trai theo, cứ để chúng tự chơi ở sân thể dục.

 

lo lắng cho hai đứa trẻ, chúng chơi mệt, chơi đói sẽ tự về nhà.

 

Liễu Nhân Nhân mà thấy khá ngưỡng mộ, cô nghĩ một lát gọi Cố Viêm Viêm , lau mồ hôi trán cho bé.

 

Lại hỏi: “Con chơi ở đây? Hay là về cùng ?”

 

Cố Viêm Viêm cần nghĩ ngợi mà đáp: “Chơi…”

 

Liễu Nhân Nhân bèn thương lượng với bé: “Vậy con cứ ở đây chơi nhé, về ? Lát nữa đón con.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-276-lon-roi.html.]

Cô nghĩ, nhóc chắc cũng tự đường về, vẫn đón nó vài , đợi nó quen đường mới để tự về .

 

Cố Viêm Viêm lẩm bẩm: “Đợi đón.”

 

Liễu Nhân Nhân xoa đầu bé: “Được, con cứ tự chơi ở đây , nhớ đừng chạy lung tung, cũng đừng theo lạ, ?”

 

Nghe Liễu Nhân Nhân lải nhải, nhóc sốt ruột: "Biết , ... con chơi đây."

 

Liễu Nhân Nhân: "...Đi ."

 

Haiz!

 

già của cô đúng là lo lắng quá .

 

Nghĩ rằng ở trong doanh trại cũng sẽ xảy chuyện gì, Liễu Nhân Nhân trấn tĩnh về nhà.

 

Buổi trưa ăn sủi cảo, trong nhà chỉ một cô, mà gói sủi cảo tốn thời gian, nên vẫn là xong sớm một chút thì hơn.

 

Liễu Nhân Nhân đầu tiên múc một bát bột mì nhào.

 

Trong lúc chờ bột nghỉ, cô bóc vỏ tôm rằn băm nhuyễn, đó thêm tỏi băm, gừng băm, cà rốt thái nhỏ và gia vị trộn đều.

 

Chẳng qua bao lâu, Liễu Nhân Nhân đang bận rộn gói sủi cảo thì bỗng thấy một tràng âm thanh sột soạt...

 

Tiếng động phát từ ngoài cổng lớn, âm thanh khá nhỏ.

 

Liễu Nhân Nhân vốn để ý, nhưng chẳng mấy chốc, bên ngoài vang lên tiếng gọi.

 

"Mẹ ơi... mở cửa..."

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

Mở cửa , quả nhiên cô thấy nhóc đang chơi đến mồ hôi đầy đầu.

 

Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên : "Sao con tự về thế? Không dặn con đừng chạy lung tung ?"

 

Cố Viêm Viêm lạch bạch chạy nhà, chỉ ấm bàn : "Uống nước..."

 

Nó khát nước nên về uống nước, chứ chạy lung tung nhé.

 

Liễu Nhân Nhân kinh ngạc vui mừng, vội vàng rót cho nhóc một ly nước.

 

Cố Viêm Viêm ừng ực uống hết một bát nước, đặt ly xuống ngoài.

 

Liễu Nhân Nhân lấy khăn lau mặt cho nó, hỏi: "Vẫn ngoài chơi ? Con sân tập ở ?"

 

Cố Viêm Viêm ngẩng đầu với Liễu Nhân Nhân: "Biết ạ."

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

Đây là đầu tiên cô nuôi con, nhiều chuyện vẫn còn mơ mơ màng màng, một đứa trẻ đầy ba tuổi, thật sự thể nhớ rõ như ?

 

nữa, cẩn thận một chút thì bao giờ sai.

 

Sau khi Cố Viêm Viêm ngoài, Liễu Nhân Nhân bèn theo một đoạn.

 

thấy đôi chân ngắn cũn của Cố Viêm Viêm lon ton chạy, quả thật tự chạy đến sân tập tìm bạn chơi của .

 

Trái tim treo lơ lửng của bà già Liễu Nhân Nhân cuối cùng cũng hạ xuống.

 

Thôi , nhóc cuối cùng cũng lớn , cần cô lúc nào cũng canh cánh trong lòng nữa.

 

Gần đến trưa, Liễu Nhân Nhân gói xong sủi cảo, hơn tám mươi cái.

 

Trời nóng sủi cảo để lâu, nhà ba bọn họ buổi trưa nấu năm mươi cái là đủ .

 

Vẫn còn hơn ba mươi cái...

 

Thời tủ lạnh, sủi cảo cũng tiện để đến tối ăn.

 

Liễu Nhân Nhân nghĩ một lát, lấy hộp cơm đựng một hộp sủi cảo mang ngoài.

 

Đi đến nhà bên cạnh, Liễu Nhân Nhân gõ cửa.

 

Đợi một lúc lâu, Trịnh Tường Vi mới mở cửa, với vẻ mặt mờ mịt hỏi: "Chị dâu, chuyện gì ạ?"

 

Liễu Nhân Nhân mỉm : "...Chị mới gói sủi cảo nhân tôm, nhiều quá ăn hết, nên đựng một hộp mang sang cho em, em... cứ cho nồi nấu chín là ăn ."

 

--------------------

 

 

Loading...