Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 329: Đuối nước
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:38:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bảo lo lắng chút nào là thể.
lý trí mách bảo Liễu Nhân Nhân, đây là doanh trại bộ đội, một đứa trẻ nhỏ như thể ngoài .
Huống hồ, những bạn nhỏ ngày thường chơi với Cố Viêm Viêm lúc cũng ở sân tập.
Chắc là một đám trẻ đến nơi khác chơi .
Liễu Nhân Nhân về nhà lấy xe đạp, lượn một vòng trong khu nhà tập thể, vẫn tìm thấy mấy đứa trẻ.
Nghĩ một lát, cô đến nhà Hứa Chân Chân, Cố Viêm Viêm thường ngày chơi nhất với hai con trai của Hứa Chân Chân.
Vừa , lúc đến nhà Hứa Chân Chân, cô cũng đang định ngoài.
“Tớ định tìm đây, Đại Mao và Viêm Viêm theo mấy đứa trẻ lớn hơn trong khu ngoài chơi .” Hứa Chân Chân mặt mày lo lắng, hai đứa con trai của cô cũng .
Liễu Nhân Nhân: "..."
Chẳng chẳng rằng, bảo Hứa Chân Chân mau lên xe.
Liễu Nhân Nhân vội vàng đạp xe .
Khu nhà tập thể cách bờ biển xa, chỉ sợ mấy đứa trẻ sẽ chạy biển chơi.
Hứa Chân Chân cũng lo lắng điều .
Chiếc xe đạp chân Liễu Nhân Nhân gần như sắp đạp tia lửa.
Chỉ mấy phút đến bờ biển.
Quả ngoài dự đoán, Liễu Nhân Nhân thấy một đám trẻ đang nô đùa ầm ĩ bãi cát, cả bé trai lẫn bé gái.
Cũng cả những đứa trẻ mới vài tuổi, Liễu Nhân Nhân đảo mắt một vòng.
Đến khi thấy Cố Viêm Viêm, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống.
Sau khi thở phào một , trong lòng Liễu Nhân Nhân dâng lên cơn tức giận.
Cô thật sự ngờ, mấy đứa nhóc chạy ngoài chơi.
Hai đứa con nhà Hứa Chân Chân cũng ở đó, cô thì thẳng tay hơn nhiều, kéo Đại Mao và Nhị Mao , ‘bốp bốp bốp’ mấy cái m.ô.n.g hai đứa con trai.
Bị chúng nó dọa cho một phen hết hồn, Hứa Chân Chân tay nhẹ.
Đại Mao và Nhị Mao “oa” một tiếng òa lên.
“Mẹ ơi...” Cố Viêm Viêm cởi trần, chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, quần áo vứt .
Thấy Đại Mao và Nhị Mao đánh, nhóc cũng sợ, đôi mắt to tròn long lanh Liễu Nhân Nhân đầy thấp thỏm, dè dặt gọi một tiếng.
Liễu Nhân Nhân thật cũng giống Hứa Chân Chân, cho một trận trò.
Ngày thường dặn dặn nó, bảo rằng lúc lớn ở bên thì biển chơi.
Ai ngờ, nhóc vẫn chạy ngoài.
Xem , còn chơi vui vẻ, cả bẩn thỉu, mặt mũi là bùn cát.
Liễu Nhân Nhân nén cơn bốc đồng trong lòng, bực bội : “Quần áo của con ?”
Cố Viêm Viêm thấy Liễu Nhân Nhân đ.á.n.h , liền lon ton chạy ôm quần áo của đây.
Không sai, là ôm quần áo, quần áo của bé bẩn đến mức thể nổi, cũng giặt sạch .
Hơn nữa, quần áo phồng lên một cục, bên trong bọc đầy ngao và ốc móng tay mà bé đào bãi cát.
Cậu nhóc bây giờ lớn, còn hứng thú với những vỏ sò đủ màu sắc nữa.
Thấy Cố Viêm Viêm bình an vô sự, Liễu Nhân Nhân thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng đ.á.n.h mắng bé giữa chốn đông .
Vừa định đưa bé về , đột nhiên, đám đông trở nên ồn ào.
Thật , bãi biển còn ít dân làng đang đào hải sản, bình thường họ cũng sẽ nhắc nhở trẻ con đến gần nước biển.
chuyện gì cũng ngoại lệ, ví dụ như bây giờ, Liễu Nhân Nhân thấy trong đám đông một bé trai sóng biển cuốn .
Liễu Nhân Nhân: "..."
Trên bãi biển đa là trẻ con đang chơi đùa và những phụ nữ đào hải sản.
Có định chạy tìm bơi đến.
Không kịp suy nghĩ nhiều, mà Liễu Nhân Nhân thì bơi.
Cô đầu với Hứa Chân Chân: “Chân Chân, trông Viêm Viêm giúp tớ một lát, tớ qua đó xem .”
Hứa Chân Chân lo lắng : “... Nhân Nhân, là đợi khác đến ? Cậu là con gái xuống nước nguy hiểm lắm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-329-duoi-nuoc.html.]
Liễu Nhân Nhân giao Cố Viêm Viêm cho Hứa Chân Chân: “Yên tâm , tớ chừng mực.”
Hứa Chân Chân dặn dò cô: “Vậy cẩn thận một chút.”
Liễu Nhân Nhân chạy về phía nơi xảy chuyện, cởi phắt giày , chút do dự lao xuống biển.
Tìm một lúc, vẫn thấy đứa bé rơi xuống biển.
Lúc , nước biển sâu .
Liễu Nhân Nhân bơi biển một lúc, cũng qua bao lâu, cô nhận phía ngày càng nguy hiểm.
Cô dám bơi về phía nữa.
Đã cố hết sức mà vẫn tìm , Liễu Nhân Nhân cũng còn cách nào khác.
Đang định bơi về, thì đúng lúc , cô thấy một đứa bé sóng biển cuốn tới.
Liễu Nhân Nhân vội vàng bơi qua, kéo theo đứa bé bơi bờ.
Khi bơi đến vùng nước cạn, chạy tới kéo cả hai lên bờ.
Liễu Nhân Nhân kiệt sức, bò mặt đất ho một lúc lâu mới đỡ hơn.
“Mẹ ơi...” Cố Viêm Viêm sợ đến sắp , hai mắt đỏ hoe.
Hứa Chân Chân cũng lo lắng hỏi: “Nhân Nhân, chứ?”
Liễu Nhân Nhân khẽ lắc đầu, xoa đầu nhóc con, giọng khàn: “Yên tâm , tớ , chỉ kiệt sức thôi.”
Hứa Chân Chân nể phục Liễu Nhân Nhân từ tận đáy lòng: “Cậu giỏi thật đấy...”
Liễu Nhân Nhân ho khan hai tiếng, lo lắng hỏi: “Đứa bé ?”
Đứa bé cô cứu lên ngất .
Có đang ấn n.g.ự.c cho bé, nước biển nôn ít, nhưng vẫn tỉnh.
Nhắc đến chuyện , Hứa Chân Chân cũng sốt ruột: “Người vẫn tỉnh, Nhân Nhân, chắc nhỉ, đứa bé cứu chính là Ngụy T.ử Thao đấy.”
Liễu Nhân Nhân: “...”
Cô đúng là rõ thật.
mà, cứu ai đối với cô cũng như cả.
Liễu Nhân Nhân vội : “Mau đưa đến trạm y tế .”
Hứa Chân Chân gật đầu: “Để tớ đạp xe đưa bé nhé? Sẽ nhanh hơn, giúp tớ đưa Đại Mao và Nhị Mao về.”
Liễu Nhân Nhân đúng là còn sức để đưa Ngụy T.ử Thao đến trạm y tế.
Hứa Chân Chân cũng là việc nhanh gọn, cô tìm một phụ nữ bế Ngụy T.ử Thao, đạp xe chở họ đến trạm y tế.
Liễu Nhân Nhân nghỉ một lát mới dắt mấy đứa trẻ về khu tập thể gia đình.
Không nhà Hứa Chân Chân ai , Liễu Nhân Nhân bèn dẫn thẳng mấy đứa trẻ về nhà .
Lúc , cô cũng dám để bọn trẻ chơi ở bên ngoài.
Lẽ , cổng lớn phép cho mấy đứa trẻ lớn thế ngoài.
Không hôm nay chuyện gì mà mấy đứa nhỏ đều chạy ngoài hết.
Liễu Nhân Nhân chỉ là nhà cán bộ, cũng tiện tìm trong đơn vị để chất vấn chuyện .
Con trai của Ngụy Lữ Trưởng đuối nước, xảy chuyện nghiêm trọng như , tin rằng họ sẽ tự giải quyết.
Về đến nhà, Liễu Nhân Nhân đưa mấy đứa trẻ nhà vệ sinh tắm rửa.
Cô cho chúng ngoài, chỉ để chơi trong sân.
Liễu Nhân Nhân tắm xong , hơn nửa tiếng trôi qua mà vẫn thấy Hứa Chân Chân .
Cũng tình hình của Ngụy T.ử Thao thế nào .
Liễu Nhân Nhân trông mấy đứa trẻ, cũng tiện đến trạm y tế.
Mấy đứa nhỏ đều đói bụng.
Liễu Nhân Nhân bếp ngâm một vốc mộc nhĩ và miến.
Cô nấu cho bọn trẻ một nồi miến mộc nhĩ trứng gà.
--------------------