Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 361: Một nghìn đồng
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:39:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cánh tay và vai của Cố Thành đỡ nhiều , chỉ là, thương gân động cốt một trăm ngày.
Bác sĩ vẫn thể tháo bột, cho dù tháo cũng nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.
Chuyện tiền nong trong nhà Cố Thành quản.
Liễu Nhân Nhân mua thứ gì, cũng ngăn cản.
“Tiền mặt đủ thì vay thêm một ít.” Cố Thành .
Liễu Nhân Nhân thu dọn một trăm tám mươi lăm tờ Đại Đoàn Kết cất hộp.
“Chắc là đủ …”
Nhân sâm núi hoang dã quý giá đến cũng chịu nổi giá cả thời thấp.
Nếu bạn của Liễu đại ca mà sư t.ử ngoạm, Liễu Nhân Nhân cũng kẻ ngốc chịu thiệt.
Cùng lắm thì về thành phố Thanh, nhờ A Cường để ý xem ở bán nhân sâm núi hoang dã.
Cố Thành bỏ qua chủ đề , với Liễu Nhân Nhân một chuyện khác: “Không em về quê ăn Tết ?”
Liễu Nhân Nhân cất hộp tiền tủ, ngẩng đầu lên : “ là em về, thế ạ?”
Cố Thành tiếp: “Đợi thời tiết hơn một chút, chúng cùng về quê nhé.”
Tay của khỏi hẳn, trong thời gian ngắn cũng thể đến đơn vị việc.
Còn nửa tháng nữa là đến Tết.
Khoảng thời gian thể đưa hai con Liễu Nhân Nhân về quê ăn Tết.
Về sớm một chút còn thể ở thêm mấy ngày.
Liễu Nhân Nhân thì vui mừng: “...Được ạ, đợi thời tiết lên chúng sẽ về.”
Cứ ở mãi đảo, Liễu Nhân Nhân cũng ngoài dạo một chút.
Sắp Tết , về xem cũng , trong nhà bây giờ thế nào .
Còn công việc ở hợp tác xã cung tiêu... Nếu hợp tác xã mở cửa, cô sẽ xin nghỉ phép.
Nếu xin nghỉ , Liễu Nhân Nhân sẽ tìm ca cho một tháng.
Liễu đại ca và bạn của đến khá sớm.
Gia đình Liễu Nhân Nhân còn bắt đầu ăn trưa thì hai đến tận cửa.
Bạn của Liễu đại ca lớn tuổi lắm, cũng chỉ ba mươi, gầy gầy cao cao, tên là Tần Đại Hoa.
Lần đầu đến khu nhà tập thể, Tần Đại Hoa tỏ khá câu nệ.
Đặc biệt là khi thấy Cố Thành, cả chút hoảng hốt sợ sệt.
Liễu Nhân Nhân mỉm , mời họ xuống: “Mời các uống miếng nước …”
Hàn huyên vài câu mới chủ đề chính.
Liễu Nhân Nhân hỏi: “Đồng chí Tần, nhân sâm hoang dã bán ?”
Tần Đại Hoa thở phào một , giả vờ bình tĩnh : “ là hai củ nhân sâm núi hoang dã, tuổi đời nhỏ, đáng tiền.”
Liễu Nhân Nhân lo Tần Đại Hoa sẽ sư t.ử ngoạm, còn Tần Đại Hoa lo cô sẽ cậy thế ép trả tiền.
Hai củ nhân sâm núi hoang dã tay , tuy đến trăm năm nhưng ít nhất cũng năm sáu mươi năm tuổi.
Theo giá chợ đen, hai củ nhân sâm núi hoang dã như thế , ngoa cũng bán một nghìn đồng.
Nhân sâm núi hoang dã là thứ thể cứu mạng, tiền đều thích món đồ , thể nào bán .
Cho nên... nếu Liễu Nhân Nhân trả giá quá thấp.
Anh chắc chắn thể bán, nhân sâm núi hoang dã do đào .
Nếu bán với giá thấp, cách nào ăn với nhà.
Liễu Nhân Nhân hỏi giá ngay, thứ cô coi trọng là chất lượng của nhân sâm, nếu chất lượng thật sự , tiền bạc thành vấn đề.
“Đồng chí Tần, thể cho xem nhân sâm núi hoang dã ?”
Tần Đại Hoa đồng ý, vốn dĩ đến đây là để bàn chuyện mua bán, mang theo nhân sâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-361-mot-nghin-dong.html.]
Anh cẩn thận lấy củ nhân sâm gói ghém kỹ càng trong túi mở ...
Liễu Nhân Nhân , củ nhân sâm nhỏ, rễ ria đầy đủ, tuổi đời quả thực lâu .
Ý niệm động, Liễu Nhân Nhân hỏi hệ thống trong đầu... quả nhiên là nhân sâm .
Cô cũng định bán nhân sâm cho hệ thống, loại d.ư.ợ.c liệu quý giá thể cứu mạng thời khắc quan trọng , vẫn nên giữ để phòng khi cần dùng.
Liễu Nhân Nhân khá hài lòng, hỏi thẳng : “Đồng chí Tần, hai củ nhân sâm núi hoang dã giá bao nhiêu?”
Tần Đại Hoa suy nghĩ một lát : “Một củ nhân sâm núi hoang dã ít nhất cũng năm trăm đồng.”
Anh hề sư t.ử ngoạm, Tần Đại Hoa từng giúp ở quê bán nhân sâm núi hoang dã hai ba .
Loại nhân sâm núi hoang dã tuổi đời như thế , năm trăm đồng một củ là giá thấp nhất .
Huống hồ, mặt một sĩ quan quân đội như Cố Thành, Tần Đại Hoa cũng dám lừa gạt ai.
Một củ năm trăm đồng, hai củ là một nghìn đồng.
Mức giá trong phạm vi chấp nhận của Liễu Nhân Nhân.
Liễu Nhân Nhân liếc Cố Thành, cũng ý kiến gì.
Không hề mặc cả, Liễu Nhân Nhân thẳng phòng lấy một nghìn đồng đưa cho Tần Đại Hoa, mua luôn hai củ nhân sâm núi hoang.
Đồng thời với : “Sau nếu còn món đồ thế , thể cân nhắc bán cho .”
Nhân sâm núi hoang thì Liễu Nhân Nhân bao giờ chê nhiều, những d.ư.ợ.c liệu quý giá khác cô cũng .
Tần Đại Hoa lộ vẻ kinh ngạc: “...Cô còn mua nữa ? Nhân sâm núi hoang thì thật, nhưng cũng thể dùng quá liều, mỗi chỉ cần dùng vài lát là đủ!”
Hai củ nhân sâm núi hoang... thể dùng lâu .
Liễu Nhân Nhân thuận miệng bịa một cái cớ: “Người lính dễ thương, chúng thể sẽ bán cho những khác cần đến.”
Tần Đại Hoa , lập tức bày tỏ: “Lần nếu đồ , nhất định sẽ ưu tiên bán cho cô.”
Các quân nhân bảo vệ tổ quốc, đúng là cần d.ư.ợ.c liệu hơn bình thường.
Bán xong đồ, Tần Đại Hoa định rời .
Liễu Nhân Nhân giữ Liễu đại ca ở , bảo ở nhà ăn cơm trưa, một nhóm lửa nấu cơm cũng phiền phức.
Trong nhà món gì đặc sắc, buổi trưa, Liễu Nhân Nhân chuẩn vịt kho gừng non, tôm khô rim dầu, trứng chiên, khoai môn thái sợi xào, và một món canh bí đao sò điệp...
Cố Thành ở phòng khách chuyện với Liễu đại ca.
“Em rể...” Đã một thời gian gặp Cố Thành, trong lòng Liễu đại ca cũng e dè, “Vết thương của chú ?”
Cố Thành rót cho một tách : “Không gì , qua một thời gian nữa là khỏi thôi.”
Liễu đại ca: “...”
Bầu khí nhất thời ngưng đọng, hai đàn ông cũng chẳng gì để với .
Im lặng một lát, Cố Thành chủ động lên tiếng: “Thời tiết lên , chẳng bao lâu nữa, tàu thành phố Thanh sẽ hoạt động trở , đến lúc đó, và Nhân Nhân sẽ về quê ăn Tết.”
“...Hai đứa định về quê ăn Tết ?” Liễu đại ca khá kinh ngạc.
Cố Thành khẽ gật đầu: “Vừa thời gian rảnh, về thăm trong nhà.”
Hai hôm chuyện với Liễu Nhị Ca , Liễu Nhị Ca để dành nửa tháng phép.
Khả năng cao là sẽ về quê ăn Tết cùng họ.
Liễu đại ca khó xử : “Anh... việc ở tiệm cơm quốc doanh, cũng đến lúc đó xin nghỉ phép , nếu ... e là thể về cùng hai đứa .”
Anh giống Liễu Nhị Ca, tha thiết về nhà đến thế.
Trong lòng Liễu đại ca, một sống đảo , tự do tự tại.
Thật , nếu thật lòng về thì thể nào xin nghỉ phép .
Cố Thành thấu nhưng toạc , chỉ : “Nếu việc gì cần em giúp, cứ một tiếng.”
“Ăn cơm thôi...”
Liễu Nhân Nhân bưng cơm và thức ăn lên bàn, gọi hai họ ăn cơm.
--------------------