Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 441: Giúp đỡ
Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:42:33
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôn Bà Bà chống gậy phía dẫn đường.
Chỗ nuôi vịt ở ngay bên cạnh nhà, nhà Tôn Gia tuy cũ nát nhưng hai ông bà là ưa sạch sẽ, bên trong dọn dẹp khá gọn gàng.
Tôn Bà Bà với Liễu Nhân Nhân: "Nhà hai con vịt già, nuôi hai năm , cháu cứ hỏi thăm thì sẽ , bà già lừa cháu ."
Vịt già nuôi nhiều năm nhưng trọng lượng cũng tương đương với vịt thường.
Vịt già bổ, giá cũng đắt hơn nên ít kẻ lòng ngay thẳng, dùng vịt non trong năm để giả vịt già.
Đương nhiên, vịt nuôi hai năm và vịt nuôi một năm vẫn sự khác biệt, chỉ thể lừa mấy thành phố chẳng gì mà thôi.
Trong mắt Tôn Bà Bà, Liễu Nhân Nhân bất kể là ngoại hình cách ăn mặc, thế nào cũng dáng thành phố.
Vì bà mới lắm lời nhắc một câu.
Liễu Nhân Nhân xua tay : "Không cần Tôn Bà Bà, cháu tin bà mà, bà giúp cháu chọn một con béo một chút nhé, cháu mua để biếu khác."
Cũng giống như , Liễu Nhân Nhân định dùng tiền mà trực tiếp dùng lương thực tinh để đổi lấy vịt già.
Lúc đến đây, Liễu Nhân Nhân cố ý mang theo hai mươi cân bột mì trắng.
Hai mươi cân bột mì trắng đổi một con vịt già nặng năm sáu cân, vặn hợp lý.
Không ai thể từ chối sự cám dỗ của lương thực, nhưng mà...
Tôn Bà Bà do dự : "Cô nương, lương thực thô ?"
Bột mì trắng là thứ , nhưng với điều kiện của Tôn Gia, ăn lương thực tinh thì xa xỉ quá.
Đổi thành lương thực thô thì thể ăn thêm một thời gian dài.
Liễu Nhân Nhân: "...Chắc là ạ."
Bất đắc dĩ, Liễu Nhân Nhân đành mở bưu kiện mà quê nhà gửi tới, quả nhiên, bên trong một túi bột ngô.
Ước chừng năm mươi cân, còn một gói khoai lang khô, chừng hai mươi cân.
Những thứ khác là một vài món lặt vặt như rau khô, măng khô, quả óc ch.ó dại.
Bột ngô và khoai lang khô cộng là bảy mươi cân, cũng gần đủ để mua một con vịt già.
Tôn Bà Bà híp mắt : "Như là , cảm ơn cháu nhé, cô nương."
Liễu Nhân Nhân mỉm : "Bà ơi, con vịt già còn bà cũng giữ cho cháu nhé? Mấy hôm nữa cháu sẽ đến lấy, mua để ăn Tết ạ."
Đây là ý định nhất thời, đợi đến Tết thì vốn dĩ cũng mua vịt.
Tôn Bà Bà quen Liễu Nhân Nhân, bà liếc Triệu Viễn, thấy gật đầu.
Bấy giờ bà mới híp mắt đồng ý: "Được, bà giữ cho cháu."
Không mua thêm thứ gì khác, Liễu Nhân Nhân thu dọn đồ đạc về nhà.
Lúc thời tiết vẫn còn , Cố Thành đang trong sân báo, mấy chiếc giường nhỏ của bọn trẻ cũng dọn ngoài.
Đặt ở trong sân phơi nắng.
Liễu Nhân Nhân hỏi: "Ủa, điện thoại lắp xong ?"
Trong nhà ngoài Cố Thành và mấy đứa trẻ thì còn ai khác.
"Lắp xong từ lâu ." Lắp đặt điện thoại tốn thời gian.
Cố Thành đặt tờ báo trong tay xuống, giúp Liễu Nhân Nhân xách đồ nhà.
Liễu Nhân Nhân chiếc điện thoại mới bên cạnh ghế sô pha, tò mò hỏi: "Em thể gọi điện thoại cho nhà ?"
Điện thoại thời giống với đời , gọi một cuộc điện thoại phiền phức vô cùng.
mà, nếu trong nhà điện thoại thì đúng là sẽ tiện lợi hơn nhiều.
Cố Thành: "Được chứ, lúc chuyện chú ý một chút là ."
Thời gọi điện thoại đều lén, huống chi còn là ở trong quân đội.
Liễu Nhân Nhân mỉm : "Anh yên tâm , em hiểu cả mà..."
"À đúng , trong thôn gà mái già bán, em chỉ mua một con vịt già thôi, ngày mai nhờ mang giúp đến đảo Đại Yến T.ử ?"
Trên đảo Đại Yến T.ử cũng quân đội đồn trú, giữa hai hòn đảo gần như ngày nào cũng thuyền bè qua .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-441-giup-do.html.]
"Được." Nhờ mang chút đồ cho Chu Đại Gia và Chu Đại Nương, đối với Cố Thành mà là chuyện khó.
"Còn một chuyện nữa..." Suy nghĩ một lát, Liễu Nhân Nhân vẫn quyết định cho Cố Thành , "Gia đình mà hôm nay em mua vịt là do Triệu Viễn giới thiệu, điều kiện nhà họ ."
"Hai con trai đều mất cả , trong nhà chỉ còn hai ông bà già và một cô cháu gái nhỏ, nhà cửa cũng là nhà đá cũ nát, nếu gió to mưa lớn, e là sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào."
"Với tình hình của Tôn gia, bộ đội thể giúp đỡ chút nào ?"
"Em Triệu Viễn , con trai lớn của hai ông bà lúc trẻ bộ đội, đó thì bặt vô âm tín, cũng gần hai mươi năm ."
Gặp chuyện thế , khả năng cao là đó còn nữa, chẳng chút tin tức nào, e là mất tích, hoặc là...
Tóm , kết quả sẽ gì.
Thật đất nước cũng yên bình bao lâu, đó vẫn luôn loạn lạc.
Những gia đình như Tôn gia là ít.
Im lặng một lát, Cố Thành : “Lúc về sẽ với đơn vị một tiếng, chắc là .”
Cũng chuyện gì to tát, bộ đội cung cấp ít gạch ngói, xây cho ông bà hai gian nhà, còn lương thực...
Cũng thể cung cấp, nhưng lượng sẽ nhiều, dù thì, thời buổi đói bụng nhiều.
Giúp thì thể giúp hết .
Liễu Nhân Nhân khá hài lòng với kết quả , vấn đề lớn nhất của Tôn gia chính là nhà cửa.
Trên đảo gió to sóng lớn, ngày thường để tu sửa nhà cửa, Tôn gia chắc chắn tốn ít tiền.
Như ... tiền còn thể bù chi tiêu trong nhà, cuộc sống chắc chắn sẽ hơn nhiều.
Khi lo xong xuôi đồ Tết, Liễu Nhân Nhân liền suy tính xem Giao thừa năm nay sẽ đón thế nào.
Người nhà đảo về quê ăn Tết nhiều.
Để cho náo nhiệt, một vài nhà sẽ tụ tập ăn Tết cùng .
Liễu Nhân Nhân nghĩ : “Hôm qua lúc Tường Vi sang chơi nhắc một câu, chị và Dương Đoàn trưởng năm nay cũng về quê ăn Tết, ăn bữa cơm tất niên cùng chúng .”
Binh lính và nhà đóng quân đảo đều dễ dàng gì, ví dụ như nhà Trịnh Tường Vi.
Đến đảo gần hai năm mà về quê nào.
Trường hợp như cô , trong khu nhà gia đình còn nhiều.
“Em đồng ý ?” Cố Thành hỏi.
Liễu Nhân Nhân lắc đầu: “Chưa, đây là đang hỏi ý .”
Thật cô ăn Tết cùng nhà Trịnh Tường Vi lắm.
Không ý gì khác, nhà Liễu đại ca và Liễu Nhị Ca cũng về quê.
Dù cũng là họ hàng, mấy em nên cùng đón Tết.
Cố Thành cũng nghĩ giống cô: “Vậy thì từ chối , chúng ăn Tết cùng cả và Nhị ca.”
Liễu Nhân Nhân do dự: “...Như lắm ?”
Quan hệ giữa Cố Thành và Dương Nhất Minh khá , hai nhà là hàng xóm.
Cố Thành chẳng để tâm: “Cũng chuyện gì to tát, giải thích rõ ràng với họ là .”
Liễu Nhân Nhân “Ồ” một tiếng: “Vậy mai em sẽ với chị .”
Buổi tối nhà ăn lấy cơm, Cố Thành chuẩn tự nấu bữa tối.
Thức ăn mua xong, cá biển, ốc móng tay, một mớ cải thìa.
Bữa tối sẽ cá biển kho, ốc móng tay xào cay, cải thìa xào, món chính là cơm trắng.
Cố Mẫu thấy Cố Thành một bận rộn trong bếp, tức đến nỗi mũi cũng sắp lệch .
“Mẹ xem con dâu con cưới về , ở quê thì đúng là một mụ đàn bà lười chảy thây, thế mà con còn coi nó như của báu!”
Cố Mẫu thật sự tài nào hiểu nổi.
--------------------