Quân Hôn 60: Xuyên Về Nạn Đói, Tôi Làm Ruộng Tích Trữ Lương Thực - Chương 486: Bánh nếp đậu

Cập nhật lúc: 2025-12-05 08:43:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Châu Tiểu Muội cũng nên gì nữa: "Viêm Viêm nhà em, chắc chắn là một đứa học giỏi."

 

"Lát nữa chị sẽ với Tiểu Phi một tiếng, bảo nó chiều nay đến nhà em học cùng."

 

Liễu Nhân Nhân mỉm : "Chị cũng đừng thẳng như , chị cứ bảo nó là... em nhờ nó trông chừng bọn nhỏ giúp em."

 

Châu Tiểu Muội gật đầu: "Lý là như , thẳng với nó, sợ nó chịu ."

 

Liễu Nhân Nhân thêm: "Chị dâu, chị bảo cả Tiếu Tiếu đến cùng luôn ."

 

Dạy hai đứa cũng là dạy, mà dạy ba đứa cũng là dạy.

 

Nếu vì ba đứa sinh ba còn nhỏ quá, Liễu Nhân Nhân dọn một căn phòng, chuyên để dạy mấy đứa nhỏ sách chữ.

 

thì, cô ở nhà rảnh rỗi cũng chán, chi bằng tìm chút việc để , g.i.ế.c thời gian.

 

Châu Tiểu Muội híp mắt : "Được, Tiếu Tiếu nhà chị phiền em nhé."

 

Trần Tiểu Phi ở nhà Châu Tiểu Muội . Lúc mới đầu, vì ai chăm sóc, cả khó tránh khỏi lấm lem bẩn thỉu.

 

Bây giờ, tuy thể là trắng trẻo, nhưng ngợm sạch sẽ gọn gàng.

 

Chiều hôm đó, Trần Tiểu Phi dẫn Phàn Tiếu Tiếu cùng đến nhà Liễu Nhân Nhân.

 

Liễu Nhân Nhân gọi bọn họ phòng, trong phòng cô kê một cái bàn học.

 

Cái bàn khá lớn, ba đủ chỗ.

 

Ba đứa sinh ba đang chơi chiếc giường bên cạnh, mấy đứa nhỏ đang ở tháng tuổi bò, còn vịn thanh chắn giường để một đoạn ngắn.

 

Có điều, ba đứa sinh ba bạn chơi cùng, chỉ cần ở bên cạnh, mấy đứa nhỏ thể tự chơi với một lúc.

 

Sách giáo khoa lớp một Liễu Nhân Nhân chuẩn sẵn, cô chia cho Phàn Tiếu Tiếu và Trần Tiểu Phi.

 

Phàn Tiếu Tiếu tuổi còn quá nhỏ, đây cũng từng nhà trẻ, đột nhiên dạy cô bé sách chữ, độ khó vẫn khá lớn.

 

Nếu học thì thôi, Liễu Nhân Nhân cũng sẽ ép con bé.

 

Trần Tiểu Phi thì khác, đến tuổi hiểu chuyện .

 

"Thím, cháu học ."

 

Liễu Nhân Nhân liếc một cái: "Không thích sách ?"

 

Trần Tiểu Phi do dự một lát gật đầu: "Không thích ạ."

 

Liễu Nhân Nhân hỏi: "Không sách thì cháu ở nhà gì?"

 

Trần Tiểu Phi nghĩ một lát : "Lên núi đốn củi, việc nhà... trông em trai em gái ạ."

 

Liễu Nhân Nhân trầm giọng hỏi: "Vậy thì ? Cháu là một đứa con trai, chẳng lẽ ở nhà việc nhà cả đời ? Làm như nuôi sống nổi bản ?"

 

Trần Tiểu Phi im lặng một lúc gì.

 

Liễu Nhân Nhân với : "Thím ý gì khác . Thím chú cháu , vài năm nữa khi cháu đủ tuổi, lẽ thể bộ đội."

 

Lời dứt, hai mắt Trần Tiểu Phi liền sáng rực lên: "Thím... thím, thím thật ạ?"

 

"Đương nhiên ." Liễu Nhân Nhân ho khan một tiếng, " mà, bộ đội tuyển quân cũng điều kiện, nếu cháu một chữ bẻ đôi cũng , cần cháu chứ?"

 

Trần Tiểu Phi khựng , giọng điệu tự nhiên lắm: "Cháu lớn tuổi ..."

 

Trẻ con thực sĩ diện, đối mặt với ánh mắt khác thường của khác, thể nào để tâm một chút nào.

 

Liễu Nhân Nhân mặt cảm xúc : "Chú của cháu và những khác, lúc nhỏ điều kiện học, khi bộ đội vẫn tham gia lớp xóa mù chữ, chẳng lẽ tuổi của họ lớn hơn cháu ?"

 

"Cháu mới mười mấy tuổi, bây giờ học vẫn còn kịp. Kiến thức tiểu học khó, chỉ cần cháu chuyên tâm học, đến lúc đó đến trường tham gia kỳ thi, chừng thể nhảy hai ba lớp, lúc đó trực tiếp học lớp ba, lớp bốn luôn."

 

Lời sai, thời buổi việc dạy học quá nghiêm ngặt, chỉ cần thi qua , chuyện nhảy lớp là việc khó.

 

Nói hết nước hết cái, Trần Tiểu Phi cuối cùng cũng chịu xuôi: "Thím, cháu thử xem ."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-60-xuyen-ve-nan-doi-toi-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-486-banh-nep-dau.html.]

Thời buổi , đứa con trai nào bộ đội.

 

Hoàn cảnh nhà Trần Tiểu Phi như , nếu thể ở trong quân đội... là thể thoát khỏi cuộc sống .

 

Liễu Nhân Nhân uống một ngụm nước, nếu Trần Tiểu Phi vẫn đồng ý, cô sẽ khuyên nữa.

 

Vốn dĩ cô thích lo chuyện bao đồng, hai cũng chẳng thích gì, nếu bé thường xuyên lượn lờ mắt cô, thật sự quá đáng thương.

 

Liễu Nhân Nhân căn bản sẽ thèm quản .

 

Còn Cố Viêm Viêm, ngày thường Liễu Nhân Nhân sách cho , cũng dạy một vài thứ đơn giản, nên cũng quá bài xích chuyện học hành.

 

Liễu Nhân Nhân trông con, thời gian rảnh cũng nhiều, mỗi ngày chỉ dành một hai tiếng đồng hồ để dạy mấy đứa nhỏ học.

 

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đến cuối năm.

 

Cố Thành đến quân khu mới bao lâu, năm nay chắc chắn là cách nào xin nghỉ phép về quê ăn Tết.

 

Nhà Châu Tiểu Muội cũng sẽ về quê.

 

Liễu Nhân Nhân kể, quê của cô và Phàn Đoàn trưởng đều ở tận vùng Đông Bắc, một chuyến về cũng mất mười ngày nửa tháng.

 

, hai ở đơn vị hơn mười năm, tổng cộng cũng chỉ về hai .

 

Sáng hôm nay, ăn sáng xong, Châu Tiểu Muội mang một giỏ bánh nếp nhân đậu qua cho Liễu Nhân Nhân.

 

Bánh nếp nhân đậu gói từ hôm qua, để bên ngoài cho đông cứng qua một đêm, bây giờ cứng ngắc.

 

Lúc nào ăn thì chỉ cần đem hấp chín là .

 

Một giỏ bánh nếp nhân đậu đầy ắp, ít nhất cũng hơn chục cân.

 

Hôm qua nhà Châu Tiểu Muội gói bánh nếp nhân đậu, Liễu Nhân Nhân cũng qua giúp một tay.

 

Bánh nếp nhân đậu từ gạo nếp vàng, nhân là đậu đỏ xay nhuyễn.

 

Làm xong, Châu Tiểu Muội liền hấp một nồi cho họ nếm thử.

 

Liễu Nhân Nhân thích ăn.

 

Châu Tiểu Muội híp mắt : "Em cứ ăn , ăn hết sang nhà chị lấy nữa."

 

Liễu Nhân Nhân: "Đủ ăn ạ..."

 

Châu Tiểu Muội xua tay: "Đừng khách sáo với chị, Tiếu Tiếu nhà chị mấy hôm nay phiền em ít."

 

Khoảng thời gian , Liễu Nhân Nhân dạy mấy đứa nhỏ sách chữ, lấy bất kỳ khoản thù lao nào thì thôi.

 

Lại còn thường xuyên chuẩn đồ ăn vặt buổi chiều cho mấy đứa nhỏ, nào là sữa mạch nha, sữa, khoai lang nướng, hạt dẻ nướng, bánh gạo nếp đường đỏ...

 

Hầu như ngày nào cũng đồ ăn ngon, khiến cho Phàn Tiếu Tiếu thích sách cho lắm, nhưng cũng chẳng nỡ về nhà.

 

Châu Tiểu Muội cảm kích Liễu Nhân Nhân, vì , hễ trong nhà thứ gì ngon là đều mang một phần qua cho cô.

 

Nghĩ đến điều gì đó, Châu Tiểu Muội lẩm bẩm: "Lát nữa chị một chuyến đến núi Đông Pha, hôm nay trong thôn nhà mổ lợn ăn Tết, chị mua hai cân thịt heo về."

 

Sắp Tết , hai đứa con trai của cô ngày mai nghỉ về nhà, Châu Tiểu Muội liền nghĩ đến chuyện mua hai cân thịt heo về tẩm bổ cho chúng.

 

Vốn dĩ, Châu Tiểu Muội quen tiết kiệm, thịt heo mua nửa cân nửa cân một.

 

Bây giờ... ảnh hưởng bởi Liễu Nhân Nhân, Châu Tiểu Muội tiêu tiền cũng thoáng tay hơn nhiều.

 

Kiếm tiền là để tiêu, đặc biệt là khoản ăn uống, gì quan trọng bằng sức khỏe của cả nhà.

 

Liễu Nhân Nhân hiểu ý, : "Chị dâu, chị mua giúp em hai cân thịt heo, hai dẻ sườn... Nếu móng giò thì mua giúp em hai cái luôn nhé, em lấy tiền đưa chị."

 

Còn một tuần nữa là đến Tết, mua ngần thịt heo là đủ ăn đến Tết .

 

trời cũng lạnh, thịt heo cứ để bên ngoài cho đông cứng , mười ngày nửa tháng cũng hỏng .

 

--------------------

 

 

Loading...