Thế nên cô cần gặp mặt bọn họ khi rời khỏi thành phố Quảng ngày mai, dù cho chị Ánh Chi rời khỏi đây cùng cô thì ít nhất cũng thể nhắc nhở cô một tiếng.
Giang Lâm chần chờ chút nào: “Được, chung với em.”
Hai trả tiền về nhà khách thu dọn đồ đạc, đó xe buýt tới bệnh viện phương Nam nữa.
Chẳng qua là khi tới bệnh viện, cô trông thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Bạch Gia Dương, vài đàn ông trông vẻ là cảnh sát bên cạnh .
Trái tim Bạch Du giật thót, cô chạy vội tới: “Anh cả, xảy chuyện gì ?”
Bạch Gia Dương ngờ Bạch Du và Giang Lâm sẽ tới đây một nữa, khi ngạc nhiên, trầm giọng : “Ánh Chi mất tích .”
“!”
Bạch Du như đông cứng.
Quả nhiên chị Ánh Chi xảy chuyện!
Có lẽ cô tới chậm một bước!
Đời chị Ánh Chi mất tích nửa tháng, khi tìm thấy, cả cô đỏ ửng, trở thành một cái xác lạnh như băng.
Nghĩ tới chuyện , Bạch Du kiềm chế mà cả run rẩy, đồng thời dâng lên cảm giác tự trách và áy náy mãnh liệt.
Là do cô tới nên tên biến thái đó mới tay sớm.
Cô rõ đàn ông đó nguy hiểm tới cỡ nào, hôm qua cô nên nhắc nhở chị Ánh Chi, là sơ suất của cô, là của cô.
Giang Lâm thấy cô chỗ bình thường, vươn tay nắm lấy tay của cô, dùng giọng ấm áp để dỗ dành: “Em đừng nghĩ nhiều, đây của em.”
Trái tim Bạch Du run lên.
Anh hiểu cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-220.html.]
Hiểu cô tự trách bản , hiểu cô cắn rứt trái tim, thế nên câu đầu tiên với cô, đây của cô.
Anh, tựa như một đôi bàn tay lớn, xé rách cái kén mà cô đang tự trói lấy , ánh sáng xuyên qua cái khe chiếu bên trong.
Trái tim Bạch Du bình tĩnh , cô nắm lấy tay , đó ngẩng đầu lên với cả: “Anh cả, em vài chuyện với .”
Bạch Gia Dương cũng nhận điều bình thường từ sắc mặt của cô, với đồng nghiệp một tiếng theo Bạch Du tới một góc khuất.
Bạch Du kể chuyện thấy ở cửa sổ ngày hôm qua, đó gặp đàn ông họ Cầu, đồng thời bộ sự nghi ngờ của đối với gã .
Bạch Gia Dương xong, im lặng một lúc lâu, bất chợt đ.ấ.m mạnh lên vách tường ở bên cạnh: “Anh thật đáng chết! Anh nhận từ lâu mới đúng! Kể từ khi tới bệnh viện , tính cách của cô sự đổi lớn, cả cũng gầy nhiều như , cô là vì áp lực công việc quá lớn, thế mà tin, thật đáng chết!”
Bạch Du giữ chặt lấy cái tay tự đánh của : “Anh cả, bây giờ là lúc tự trách, chúng mau chóng tìm chị Ánh Chi.”
Thời gian càng lâu, tỷ lệ sống sót càng thấp.
TBC
Bạch Gia Dương vùng dậy: “ , em đúng! Bây giờ chuyện quan trọng nhất là tìm Ánh Chi, bây giờ sẽ với đồng chí cảnh sát!”
Nói xong, xoay nhanh.
Bạch Du thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm.
Có vài đàn ông gặp chuyện thế , điều đầu tiên là lo rằng sẽ khác chế giễu, cảm thấy mất mặt nên cho ai .
May là cả của cô tật , nếu thì cần tự tay với , cô cũng sẽ đánh một trận.
bạch Gia Dương với đồng chí cảnh sát về sự nghi ngờ của Bạch Du, quen họ Cầu nhưng những khác trong bệnh viện quen gã .
Đồng chí cảnh sát bỏ qua bước so sánh, nhanh chóng khóa chặt mục tiêu.
Chẳng mấy chốc, Cầu Tiêu Hành dẫn tới để thấm vấn.
***
Từ Ánh Chi mở mắt , cổ và đầu gối truyền tới cảm giác đau đớn như xé rách, cô đau đến mức giật .