Vì , hai một xách hành lý, một xông về phía cửa chính, bỏ Bạch Gia Dương và Từ Ánh Chi nhốn nha nhốn nháo trong gió.
Trong nhà ai, may là Bạch Du mang theo chìa khóa, cô cũng hộ khẩu để ở .
Thời gian cô tìm hộ khẩu, thật cần tốn tới mười phút, chỉ tốn năm phút mà thôi.
Chẳng qua là khi cô bước khỏi nhà là thấy bà Bạch tán gẫu trở về.
Bà Bạch thấy cháu trai lẫn cháu gái của về cùng một lúc, bà kích động tới mức viền mắt đỏ bừng: “Gia Dương! Bé Du!”
“Bà nội!”
Rời nhà lâu như , Bạch Du thực sự nhớ bà nội, cô nhào tới ôm bà nội, viền mắt cũng nhịn mà đỏ bừng.
TBC
“Sao các cháu về mà báo với nhà một tiếng, bà bảo cha các cháu đón các cháu, còn Ánh Chi nữa, nhà cháu cũng cháu về, mấy cái đứa cũng thật là, trong nhà cũng còn thịt…”
Bà Bạch mừng sợ, bà Bạch cảm thấy mắt như một cái bóng đen bao phủ, bà ngẩng đầu lên: “Giang Lâm, cháu cũng ở đây ?”
Giang Lâm gật đầu: “Đáng nhẽ thăm các thành viên trong gia đình nhưng bây giờ cháu và Du Du nhận sổ chứng nhận , khi nhận sổ chứng nhận xong, cháu và ông nội sẽ tới nhà để thăm chính thức.”
Nói xong, nắm tay Bạch Du về phía xe con.
“?”
Bà Bạch sửng sốt nửa ngày mới định thần : “Nhận sổ chứng nhận gì?”
Bạch Du trong xe la to: “Bà nội, cháu để cháu giải thích với bà.”
Nói xong, một tiếng “Vèo” vang lên, chiếc xe bay ngoài.
Bà Bạch: “...”
Bạch Gia Dương: “...”
Tán gẫu tốn mười phút, chặng đường tới cục cảnh sát cũng tốn mười phút, còn dư ba mươi lăm phút.
Vừa tới cục cảnh sát, Giang Lâm nắm lấy tay Bạch Du một nữa, kéo cô chạy trong cục cảnh sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-232.html.]
Sau khi tới cục cảnh sát, vì báo nên xếp hàng tốn mười phút, đóng dấu tốn năm phút, khi khỏi cục cảnh sát thì chỉ còn hai mươi phút.
Chặng đường từ cục cảnh sát tới cục dân chính xa nhưng giao thông tắc nghẽn, ngày thường chặng đường chỉ tốn năm sáu phút, nay tốn tận mười lăm phút.
Vừa xuống xe, Giang Lâm ôm Bạch Du lên bằng kiểu công chúa, đó lấy tốc độ chạy một trăm mét lao về phía cục dân chính.
Bạch Du: “...”
Chú Vương: “...”
Nhân viên việc ở cục dân chính sợ hết hồn khi thấy cảnh , nếu Giang Lâm đang mặc quân phục, dáng dấp khôi ngô tuấn tú và lịch sự như , chừng là coi thành nào đó .
Ánh mắt của tất cả dừng hai bọn cô, khuôn mặt Bạch Du đỏ bừng như con tôm luộc, ước thể giấu mặt .
Giang Lâm bình tĩnh, như thể ai bên cạnh , thẳng với nhân viên việc: “Chào đồng chí, chúng tới nhận sổ kết hôn.”
Nhân viên việc liếc mắt bọn họ, : “Đương nhiên là thể nhận sổ kết hôn nhưng buông cô , nhận sổ kết hôn cần ôm mật như .”
Vừa dứt câu, xung quanh đều nở nụ .
Khuôn mặt Bạch Du càng đỏ, cô lén lút véo một bên vai của Giang Lâm, giọng nhỏ như muỗi: “Anh còn mau thả em xuống!”
“Được.”
Lúc Giang Lâm mới thả cô xuống, đó lấy bộ giấy tờ chuẩn sẵn.
Nhân viên việc kiểm tra từng phần giấy tờ, lấy ảnh cưới cỡ nhỏ so sánh với dáng vẻ của hai , đó mới lấy hai cuốn sổ kết hôn, đưa cho hai ký tên, đó đóng dấu.
Nhân viên việc trả hai cuốn sổ kết hôn: “Đồng chí, chúc mừng hai , chúc hai trăm năm hạnh phúc!”
“Cảm ơn.”
Bạch Du nhận lấy sổ kết hôn.
Trước đây cô thấy giấy kết hôn của cha cô, đó chỉ là một tờ giấy, giống như một tờ giấy khen, còn của cô và Giang Lâm là sổ chứng nhận kết hôn.