Chiếc bánh bao mới lò mềm, còn nóng nhưng cô thực sự đói , cắn một miếng khiến nước dùng thơm ngon đậm đà lập tức tràn ngập khoang miệng, còn suýt bỏng cả lưỡi nhưng hương vị ngon đến mức khiến cô .
Còn sống thật quá.
Cô đầu Cát Đại Xuyên đang bên cạnh gọt vỏ táo cho , ánh nắng từ cửa sổ chiếu khuôn mặt khiến trông trai hơn hẳn.
Phòng bệnh yên tĩnh nhưng hiểu , cô còn cảm thấy cô đơn và buồn bã nữa.
Đến khi Bạch Du , Lâm Hướng Tuyết Cát Đại Xuyên cho ăn no, thể ăn thêm gì nữa.
Bạch Du hai ý gì nhưng cô vẫn hỏi.
Mặc dù Cát Đại Xuyên lòng chăm sóc Lâm Hướng Tuyết nhưng hai danh phận, chỉ là quan hệ đối tượng, cũng thể để chăm sóc Lâm Hướng Tuyết, nên trong những ngày tiếp theo Bạch Du sẽ ở bệnh viện để chăm sóc cô .
Về phần Giang Lâm, phối hợp thẩm vấn Tề Diệp Chu và Ôn Tĩnh Uyển cùng những khác, trong những ngày tới cũng sẽ về nhà.
Bạch Du về nhà cho gà ăn, dỗ dành Bánh Khoai Tây dặn nó trông nhà cẩn thận, đó mang phần canh xương và lòng lợn kho còn đến cho Giang Lâm.
Giang Lâm cô sẽ đến bệnh viện để chăm sóc, ngược còn yên tâm hơn: “Đừng tiết kiệm tiền, xin thêm một chiếc giường ở bệnh viện, thể mất hai ba ngày mới về .”
Hai ở bên ngoài, tiện những hành động quá mật, Bạch Du đưa đồ cho , ngẩng đầu đầy mong đợi: “Em kho lòng lợn và canh xương, và đồng đội cùng ăn nhé, nếu ngày về, em sẽ mang thêm rượu nếp ngọt đến cho , ăn ngọt nhạt một chút?”
Giang Lâm cúi mắt cô, đôi mắt trong veo của cô đầy vẻ lưu luyến.
Trái tim bỗng mềm nhũn, khi nhận đồ khẽ móc lòng bàn tay cô: “Nhạt một chút.”
Bạch Du sững sốt.
Vừa cô tưởng tượng ?
Giang Lâm thật sự móc lòng bàn tay cô, là vô tình chạm thôi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-423.html.]
Cô chớp mắt, nghi ngờ nhưng tỏ bình tĩnh, như thể thực sự chỉ là ảo giác của cô.
Có thò đầu phòng thẩm vấn, Bạch Du cũng tiện ở quá lâu: “Vậy em về bệnh viện đây.”
Giang Lâm cô: “Ừm, hai ngày nay trời chuyển lạnh , tối đừng đạp chăn.”
Bạch Du chu môi, nhỏ giọng: “Em trẻ con ba tuổi, em mới đạp chăn.”
Giang Lâm cô : “Về .”
TBC
Bạch Du đáp một tiếng, về, một đoạn thì cô đầu thấy Giang Lâm vẫn ở chỗ cũ, mắt vẫn cô.
Cảm giác như ai đó cho ăn một quả táo tàu.
Lòng Bạch Du ngọt ngào, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn đôi phần.
Những đồng chí trong phòng thẩm vấn sớm thèm chảy nước miếng vì mùi thơm từ bên ngoài nhưng Giang Lâm vẫn , đành thỉnh thoảng ngang qua cửa, dùng cách để nhắc nhở hai gần xong .
Lúc cuối cùng cũng đợi Giang Lâm , nhịn chạy đến giật lấy đồ trong tay .
Nắp nồi mở , chỉ thấy nước luộc ruột già đầy ắp, bóng dầu, hương thơm lập tức tràn ngập khắp phòng.
“Thơm quá! Đây mà là ruột già lợn !”
“Ruột già lợn do vợ nhà mùi hôi lắm, bình thường thích ăn thứ lắm, nhưng ruột già lợn do vợ phó đoàn Giang hề hôi chút nào.”
Mọi háo hức đến, gắp một đũa, gắp một đũa, ăn miệng, thơm ngon chê .
Ruột già lợn hầm nhừ, mùi nước luộc thấm từng miếng thịt, thịt núng nính, mềm mại nhưng mất độ dai.
Nước luộc ruột già lợn chan lên cơm, trộn đều, dù cần thức ăn cũng thể ăn hai bát lớn, thật là ngon.