Cuối cùng Bạch Du cũng phát hiện về, cô đặt Bánh Khoai Tây xuống : "Bà nội gửi điện báo đến, là hôm nay bà và Niệm Niệm lên tàu hỏa."
Từ Thiên Tân đến đây, nếu gì bất trắc thì bảy đến mười ngày nữa sẽ đến nơi.
Nói cách khác, chậm nhất thì mười ngày nữa cô thể gặp bà nội .
Từ khi rời khỏi Thủ đô , ở đây Giang Lâm, Lâm Hướng Tuyết nên cô từng nhớ nhà, đặc biệt là cô và cả còn cãi khi , trong lòng cô m.ô.n.g lung mờ mịt khiến cô dám nghĩ đến nữa.
nỗi nhớ nhung ý chí con kiểm soát, cô nhớ bà nội, nhớ.
Giang Lâm bức điện báo tay cô, đưa tay xoa đầu cô nhưng khi giơ lên mới phát hiện tay bẩn: "Vậy lát nữa dọn dẹp phòng chứa đồ."
Bạch Du: "Em cũng giúp ."
Giang Lâm định cần nhưng khi đôi mắt sáng lấp lánh của cô, lời đến miệng nuốt trở .
Ánh nắng mùa đông chiếu xuống, nhẹ nhàng rơi lên khuôn mặt cô chân tóc cô đều nhuốm chút màu nắng, nụ khuôn mặt cô ấm áp hệt như ánh nắng mùa đông.
Sau lưng cô, ba chú gà con kêu chíp chíp ngừng, tức giận mổ Kem.
Từ khi Kem đến, chúng còn là những chú gà con Bánh Khoai Tây yêu thích nhất nữa, chỉ một đêm mất sự yêu chiều, điều khiến những chú gà con tức giận.
Kem chẳng sợ chúng chút nào, thỉnh thoảng còn chạy cào chúng một cái, tinh ranh.
Giang Lâm cũng nở nụ ấm áp: "Được."
Đồ đạc trong phòng quá nhiều, thể chuyển lên phòng sách ở tầng hai, một thứ thể để sân thượng tầng hai, những thứ đều thành vấn đề, vấn đề lớn nhất là phòng chứa đồ cửa sổ.
Vì cửa sổ nên dù là ban ngày thì ánh sáng cũng yếu, ở trong đó chắc chắn bật đèn, quan trọng nhất là quá ẩm ướt.
Những ngôi nhà gần biển vốn ẩm ướt, hơn nữa khí hậu ở đây cũng ẩm thấp hơn ở Thủ đô, căn phòng chứa đồ vì cửa sổ nên thông gió , đến mùi, chắc chắn thể để bà nội và Niệm Niệm ở trong căn phòng như .
Bạch Du cau mày: "Xem chỉ thể dọn dẹp phòng sách ở tầng hai thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-477.html.]
Không cô , chỉ là cầu thang dốc, chân bà nội của cô , Niệm Niệm quá nhỏ, lên xuống chắc chắn tiện như ở tầng một.
phòng khách ở tầng một là phòng Lâm Hướng Tuyết, chắc chắn thể đuổi cô , cho nên nghĩ nghĩ thì chỉ thể sửa phòng sách.
Giang Lâm gõ tường: "Anh sẽ bảo mở một cái cửa sổ ở đây."
Bạch Du: "Được ? Có ảnh hưởng đến sự an của nhà ?"
Giang Lâm: "Chắc là , chỉ cần gọi thợ xây đến thôi."
Đôi mắt Bạch Du sáng lên: "Vậy thì quá, nếu thể một cửa sổ lớn ở đây, xây cửa sổ rộng ngoài mấy chục cm, đến lúc đó thể trồng hoa cỏ gì đó ở bệ cửa sổ."
Không xây ngôi nhà nghĩ thế nào, một căn phòng lớn thế mà một cửa sổ nào.
Giang Lâm gật đầu: "Được, sẽ với thợ cả Lưu một tiếng."
Sau khi Giang Lâm , Bạch Du bếp.
Hôm qua chị Lôi tặng họ một quả bí ngô lớn do nhà chị trồng, cô định cắt một nửa để nấu cháo bí ngô món chính cho buổi tối, một nửa còn bánh bí ngô và bánh bông lan bí ngô.
TBC
Cô gọt vỏ quả bí ngô, vỏ bí ngô cũng là một thứ , lát nữa băm nhỏ trộn với ruột bí ngô cho gà ăn, bổ dưỡng, mấy chú gà con nuôi gần ba tháng , gà bình thường nuôi đến năm sáu tháng mới đẻ trứng, xem nuôi gà cũng chuyện dễ dàng.
Bí ngô nhà trồng ngon, vị ngọt thơm, cô cắt bí ngô thành từng miếng, một nửa để riêng, một nửa cho xửng hấp, đó lấy gạo và táo đỏ mua đó, rửa sạch cho nồi đất để đun nhỏ lửa.
Bí ngô trong nồi chín nên Bạch Du tranh thủ băm nhỏ vỏ bí ngô để trộn với ruột bí ngô, đó mang cho mấy con gà con ăn.
Rõ ràng là sáng nay mới cho chúng ăn nhưng lúc khi thấy đồ trong tay cô, mấy chú gà con chạy ùa đến như pháo nổ, còn kêu "chíp chíp".
Mấy chú gà con: Chúng ăn nhiều hơn, chúng mau lớn, mau đẻ trứng, một chú gà hăng hái tranh giành để giành trái tim của Bánh Khoai Tây.
Bạch Du thấy mấy con gà con ăn ngon lành, trong lòng cũng vui, đang định về bếp thì thấy tiếng mắng của Lâm Hướng Tuyết ở đối diện…
"Liên Gia Lệ, tránh cho ! Nếu tránh sẽ gọi !"
"Đồng chí Lâm, thể tránh , chỉ là những lời , cô cũng thể cân nhắc kỹ, dù cô cũng thích …."