Tại cảm thấy dáng dấp của đàn ông về phía bọn họ trông giống phó chủ nhiệm Hà nhỉ?
bỏ qua ý nghĩ thật, phó chủ nhiệm Hà là một vị lãnh đạo lo cho cấp , ông thể liên quan với đám lừa gạt chứ, chắc là giống mà thôi.
Chắc chắn là .
Mấy năm qua phó chủ nhiệm Hà vận động, khi leo tới sườn núi thì thở gấp như sắp chết, quần áo bên trong cũng mồ hôi lạnh thấm ướt.
Lúc , ông vẫn quên lấy bánh bao khỏi cái cà mên bằng nhôm: “Cho em , nhân lúc còn nóng em ăn .”
Mặc dù Bao Nhã Anh thở gấp nhưng vẫn hơn chồng : “Không vội, lau mồ hôi .”
Phó chủ nhiệm Hà sắc trời, trong lòng chút gấp gáp. Ban đầu dựa theo kế hoạch của ông thì bọn họ leo tới vách núi từ mười mấy phút , nào ngờ sức khỏe của ông ảnh hưởng tới kế hoạch.
Ông dùng khăn lau mồ hôi gián, gió lạnh thổi qua núi, bụi cây vang lên tiếng sột soạt, ông khỏi run lên.
Cả Ngụy Quang Tông trốn trong bụi cây cũng run lên
Nếu chỉ là nghi ngờ thì bây giờ thể khẳng định, đối diện chính là phó chủ nhiệm Hà.
Trong lòng tràn đầy tức giận, cảm thấy Bạch Du đùa giỡn.
Ngay lúc Ngụy Quang Tông định lao thì Ngụy Quang Diệu ở bên cạnh giữ chặt cánh tay của lắc đầu với .
Anh định hỏi tại em họ ngăn cản thì giây bên sườn núi truyền tới tiếng ngã xuống. Anh ngẩng đầu sang thì thấy Bao Nhã Anh vẫn còn bình thường, bây giờ ngã mặt đất, đôi tay ôm lấy cổ.
Bao Nhã Anh mở to mắt dám tin chồng : “Anh thêm hạnh nhân trong bánh bao?”
Bà dị ứng với hạnh nhân, mỗi khi món hạnh nhân thì cơ thể sẽ còn sức lực, nếu chữa trị kịp thời, cổ họng sẽ từ từ tắc nghẽn, cho tới khi ngừng thở.
Bởi vì mùi rau hẹ quá nồng nên khi ăn bà nếm mùi của hạnh nhân. Có thể là bà quá yên tâm về bên gối là Hà Kính Viễn nên ăn cái bánh bao mà ông đưa qua chút nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-507.html.]
Phó chủ nhiệm Hà bà từ cao xuống: “Cô thông minh lắm, thế mà đoán trúng .”
Trong lòng Bao Nhã Anh dâng lên lửa giận, bởi vì khó thở nên giọng của bà cũng đổi: “Tại như thế? Còn nữa, gì ?”
Vách núi cao nhưng phía vách núi là những tảng đá to lạ cheo leo dựng . Nếu rơi xuống , cho dù ngã c.h.ế.t thì cũng những tảng đá to lạ đ.â.m xuyên cơ thể.
Hà Kính Viễn dẫn bà lên núi, đó bỏ hạnh nhân trong bánh bao, bà buộc lòng nghĩ tới hướng nhất. bà nghĩ mãi cũng , cưới ba mươi năm, bà sinh con dưỡng cái và chăm sóc cha chồng, bất cứ chuyện nào với Hà Kính Viễn cả.
Bà nghĩ mãi cũng lý do ông g.i.ế.c là gì.
“Cô cần .”
Hà Kính Viễn ý định lãng phí lời , chỉ sợ đêm dài lắm mộng, ông kéo đôi chân của vợ về phía vách núi đá.
Khóe mắt Bao Nhã Anh như nứt , trong lòng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng nhưng cả bà lấy một chút sức lực nào.
Ngay khi bà cho rằng sẽ c.h.ế.t thì một bóng nhảy khỏi bụi cây, ngay lập tức đánh gục phó chủ nhiệm Hà.
Phó chủ nhiệm Hà quát to: “Cậu là ai? Cậu mau buông ! Nếu sẽ khách sáo với đấy!”
Phó chủ nhiệm Hà dứt câu thì Cát Đại Xuyên bẻ tay ông phía , dùng một chân giẫm lên đầu ông , thể là chút khách sáo nào.
Phó chủ nhiệm Hà: “...”
TBC
Sau khi cặp em họ Ngụy Quang Tông và Ngụy Quang Diệu run lên vì sửng sốt thì cũng nhảy khỏi bụi cây.
Lúc , sắc trời từ từ sáng, lúc tầm mắt của Phó chủ nhiệm Hà lướt qua thấy Ngụy Quang Tông, trong lòng ông lập tức vui mừng, đó lên tiếng gọi: “Đồng chí Ngụy, là phó chủ nhiệm Hà. Cậu mau tới cứu , khi xong nhất định sẽ đền đáp thật xứng đáng!”
Ông rõ con của Ngụy Quang Tông, năng lực nào nhưng thích tâng bốc lãnh đạo, thích lớn thích công to. Chỉ cần nhận lời cho lợi ích thì chắc chắn sẽ giúp .
Nào ngờ giây ông thấy Ngụy Quang Tông móc trong túi một cái đèn pin nhét trong tay Ngụy Quang Diệu, chỉ mặt phó chủ nhiệm Hà và : “Chiếu ánh sáng mặt ông , chụp vài tấm ảnh!”