Thím Liên tức đến mức nên lời, suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ.
Con trai bà mới rời khỏi đồn công an, nếu giờ ầm ĩ tới đồn công an thì chừng quân đội sẽ đuổi việc con trai bà thật.
Lần con trai bà chỉ phạt, cấp bậc phó đại đội trưởng hạ xuống thành trung đội trưởng, lương hạ mất năm đồng!
Huống chi nhà bọn họ hậu đài, cũng chẳng quan hệ, thăng tiến chỉ thể là khó như lên trời.
Bạch Du một lát thèm để ý tới nữa. Chuyện của nhà họ Liên như thế nào cô quan tâm, nhưng ngay khi cô đầu thì phát hiện ánh mắt Liên Gia Lệ chút phức tạp.
Chỉ trong chớp mắt , cô tưởng như rắn theo dõi.
Ra viện, Bạch Du về nhà, cuối cùng cũng tắm thoải mái. bà nội chỉ nhường cô mỗi chuyện , còn chuyện gội đầu thì vẫn chịu đồng ý.
Bạch Du bà nội là vì cho . Mặc dù gội đầu cho cô vô cùng khó chịu nhưng cô vẫn hứa với bà nội sẽ gội đầu .
Hàng xóm xung quanh chuyện cô sinh con gái thì mát cũng , thật lòng chúc mừng cũng , nhưng cũng chẳng thẳng mặt cô nên cô cũng như .
Có nhà quan hệ tồi với nhà họ Giang thì rối rít gửi quà. Bà Bạch cũng chuẩn từ sáng sớm, tặng kẹo coi như quà đáp lễ.
TBC
Phần lớn họ tặng trứng gà hoặc là đường nâu nhưng Phùng Chiêu Đệ tặng cho Tiểu Thư Thư một cái vòng bạc nhỏ xinh,
Phần quà với Bạch Du mà nặng nề, thế là cô trả cái vòng bạc : “ ý tứ của cô như thế nào nhưng thể nhận món quà . Cô cầm về, chi tiền mua đồ bồi bổ cho nhà, còn coi như là học phí . Mấy em gái nhà cô chắc cũng sắp tới tuổi học cả . Chuyện khác thì cũng nhưng chuyện học thì thể muộn màng. Nếu như cô đổi cảnh gia đình thì nhất định để cho các em học.”
Phùng Chiêu Đệ cảm động tới mức mắt đỏ bừng: “Bạch Du, cũng nên cảm ơn cô như thế nào nữa. Nếu như cô thì giờ bệnh, mấy chị em chúng chừng cũng vì cha và bà nội đầu độc mà chết. Cô chính là ân nhân của chúng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-537.html.]
Từ khi cô chuyện đại nghĩa diệt xong thì nhiều coi như quen với nhà cô, thích thì chửi mắng bảo cô là bạch nhãn lang. Đến bác cả cô còn bảo cô c.h.ế.t chắc chắn sẽ xuống địa ngục.
Cô sợ những cái , xuống địa ngục thì xuống địa ngục thôi, chỉ cần bây giờ thể tồn tại thì mấy ai để ý tới khi c.h.ế.t nữa?
Cha của cô cùng với bà nội đưa tới nông trường để cải tạo. Cha của cô xử phạt khá nặng, phạt tận mười lăm năm. Còn bà nội cô thì lớn tuổi nên chỉ xử phạt mười năm, nhưng ở nông trường vô cùng gian khổ, chỉ sợ chẳng tới mười năm thì bà nội .
Thời gian lẽ là thời gian thoải mái nhất trong trí nhớ của cô . Cô cần ngày nào cũng lo lắng, sợ hãi mắng, đói bụng. Mấy đứa em gái của cô cũng ngày càng huyết sắc.
Tất cả những điều cũng bắt đầu từ câu của Bạch Du, nếu như cô nhắc nhở cô thì cô cũng dám phản kháng.
Những ngày qua cô cũng liều mạng mà kiếm tiền, các em gái cũng nhận đồ thủ công về nhà mà , cuối cùng cũng đủ tiền để trả cho Bạch Du. Vòng tay bạc là bà ngoại để cho cô , cô luôn cất dùng. Lần vì cảm ơn Bạch Du mới lấy quà tặng.
Chẳng qua ngờ rằng Bạch Du những nhận mà còn với cô như thế.
Ngoài ai ai cũng cả nhà bọn họ nối dõi, cô là gà mái đẻ trứng, chắc chắn chị em cô sẽ bắt nạt, chỉ Bạch Du với cô hãy cho em gái học.
Bạch Du phất tay : “ nhận tấm lòng của cô, chẳng qua đừng tới chuyện ân nhân nữa, để thấy thì . Dù cô tiền để học nhưng hãy để em gái . Sau các em sẽ dạy cho cô chữ nghĩa, kiến thức sợ thiếu .”
Phùng Chiêu Đệ gật đầu: “Được, nhớ .”
**
Bạch Du khôi phục nhanh, bé con càng lớn càng xinh.
Bé con xinh xắn cho khen ngớt miệng.
Khuôn mặt trắng nõn như trứng gà bóc vỏ, trắng trẻo mềm mại, Bạch Du mà nhịn nhéo cho mấy cái. Đôi mắt to tròn như bồ đào. Bé con hình như ngày càng rõ hơn, ánh mắt thể chuyển động theo Bạch Du.