Lời chọc ống thở của Giang Khải, khuôn mặt của trở nên méo mó ngay lập tức: “Nói tới con trai, tại khi em cẩn thận như ? Đang yên đang lành mất con là mất.”
Không con đàn bà nữa, ngay cả đứa bé cũng giữ , nếu là do cô giữ đứa bé thì bây giờ sẽ nối dõi.
Lần tới lượt Tần Tâm Hủy chọc ống thở: “Anh Giang Khải những lời thật sự khiến em đau lòng, cho rằng em cẩn thận ư?”
Giang Khải nhíu mày: “Chẳng lẽ đúng?”
Tần Tâm Hủy cắn răng: “Đương nhiên là đúng, hại con của chúng , em nghi ngờ kẻ đó là ai khác mà là con điếm Bạch Du!”
Cô rõ ràng chi tiết lý do tại ngã sấp và tại cô nghi ngờ hại , Giang Khải xong thì đập cây phát một tiếng “Bộp”.
“Đáng chết! Con điếm Bạch Du, nhất định sẽ khiến cô nợ m.á.u trả bằng máu!”
***
“Hắt xì!”
Bạch Du nhảy mũi một cái.
Giang Lâm lập tức phủ áo khoác thêm cho cô: “Sắp tới thủ đô , em đừng để cảm.”
Bạch Du ngẩng đầu mỉm với , ngay đó tầm mắt rơi xuống con gái và Niệm Niệm đang ngủ ở giường đối diện. Cô bé ngủ ngả ngả , còn gác một cái chân lên Niệm Niệm, tư thế ngủ của cô bé càng ngày càng nề nếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-cung-nuoi-con-hang-ngay/chuong-595.html.]
Cô rời giường, bước tới lấy cái chân của cô bé đang gác Niệm Niệm xuống, cô bé ngủ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng. Không cô bé mơ thấy thứ nào, cái miệng nhỏ chẹp vài cái, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
lúc Niệm Niệm đang mê mang tỉnh dậy, thấy Bạch Du định ôm em gái , cô bé vội : “Cô ơi, đừng ôm em gái mà, cháu ngủ chung với em gái.”
Khuôn mặt cô bé ngủ tới mức đỏ ửng, cứ như hai quả táo đỏ, Bạch Du xoa đầu của cô bé: “Em gái ngủ nề nếp, cô sợ con bé đẩy cháu rớt xuống giường, nếu té xuống thì sẽ .”
Niệm Niệm: “Cô ơi, Niệm Niệm sợ đau, Niệm Niệm là trẻ con lớn, dù té xuống thì cũng sẽ nhưng em gái còn nhỏ, té xuống thì sẽ . Thế nên Niệm Niệm bảo vệ em gái, ngộ nhỡ em gái té xuống thì thể rơi lên Niệm Niệm, thì sẽ đau.”
Đứa trẻ ngoan ngoãn.
Trong lòng Bạch Du mềm nhũn, cô xoa đầu cô bé nữa: “Vậy nhờ cháu chăm sóc cho Tiểu Thư Thư, Niệm Niệm giỏi quá.”
TBC
Cô bé như thế, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh, mỉm ngại ngùng.
Bạch Du những đứa trẻ cha khác ngoan ngoãn như nhưng Niệm Niệm thường xuyên ngoan ngoãn tới mức khiến đau lòng.
Lần trở về thủ đô, một cô bé cho rằng cô đưa cô bé trở về Thiên Tân, thế là dọa tới mức gặp ác mộng liên tục mấy đêm. Cô bé nhỏ nhắn cứ giấu tất cả tâm sự trong lòng, còn chịu cho ai , cho tới khi cô cảm thấy đúng và liên tục đảm bảo với cô bé, sẽ đưa cô bé về Thiên Tân mà là về thủ đô, cô bé vẫn thể ở chung với thì cô bé mới cảm thấy yên tâm.
Đối với Niệm Niệm, cô chỉ thể đối xử với cô bé giống như đứa trẻ mà thôi, cho dù cô chú ý đặc biệt thì khi cô bé lớn lên, tính cách nhạy cảm cũng sẽ từ từ đổi.
cô vui mừng khi con gái một chị gái bảo vệ như thế, khi còn bé cũng từng một thời gian cô sức lấy lòng Tần Tâm Hủy. Cô nghĩ sẽ trở thành một em gái , một con gái ngoan, nghĩ là thể đạt sự yêu thương của các cô , giờ nghĩ thì thật sự ngốc.
Nghĩ tới Tần Tâm Hủy, cô tránh khỏi mà nghĩ tới Giang Khải, cô đầu Giang Lâm: “Tần Tâm Hủy ở nông trại nên lo lắng về cô , còn Giang Khải thì em chút yên lòng.”