Sau khi bàn xong chuyện bình cứu hỏa, Dương Đông Tiêu mới chợt nhớ  Tề Tư Tư đến tìm  hẳn là  việc, liền hỏi:
“Hôm nay chị dâu tới đây chắc  việc gì nữa   ?”
"  đặt  một bếp lò kèm nồi, nên đến hỏi  tiệm rèn nào uy tín?"
Tề Tư Tư suýt quên mất chuyện lẩu, vội lấy bản thiết kế ,  giải thích tỉ mỉ.
Xem xong bản vẽ, Dương Đông Tiêu vuốt cằm suy nghĩ hồi lâu. Trên đặt nồi,   đế, giữa cần đun nóng.
"Dùng cồn  , bình ga cũng  phù hợp."
Bác bỏ ý tưởng của cô,  đề xuất:
"Dùng than củi thì ."
Tề Tư Tư chợt nhớ , thời điểm    nhiều lựa chọn như cồn khô, dầu sinh học  bình khí methane.
Than củi cũng , tương đối an .
...
"Nồi gang thường  dùng tem phiếu công nghiệp mới mua , nhưng hiện giờ tình hình khác,    chui, thậm chí mua  đồ cũ, nếu chị  ngại..." Dương Đông Tiêu quan sát sắc mặt cô.
Tề Tư Tư đương nhiên  ngại, cô cũng  ngờ việc kiếm vài cái nồi  khó khăn thế.
Nghe cô trả lời, Dương Đông Tiêu vỗ n.g.ự.c đảm bảo:
"Chị yên tâm, em dẫn , đảm bảo kiếm đủ nồi."
Nói xong liền đóng cửa hàng.
Tề Tư Tư giật :
"Chỉ cần  chỉ đường là , đừng ảnh hưởng việc kinh doanh?"
Mộng Vân Thường
"Không ,   em dẫn họ  dám bán ." Dương Đông Tiêu  ha hả: "Bình ga là thứ mới, vốn ế ẩm, với   chị  xong em thấy sợ, thôi đợi mua bình cứu hỏa  hẵng  ăn tiếp."
Anh dẫn Tề Tư Tư  tiệm hủ tiếu, đóng cửa giữa,  gọi Lục thẩm từ sân   trông hàng,  đó mới dẫn cô .
"Lục thẩm là nhân viên của  ?"
"Vâng, con trai bác  là đồng đội cũ của em, hy sinh , quê  còn  ,   sống khổ quá nên em đón về phụ việc."
"Cậu  thật."
Tề Tư Tư cảm thán. Trường hợp như Lục thẩm,  chỉ một .
Sống sót từ chiến trường  may mắn lắm , phần lớn đều hy sinh.
Trong lòng cô chợt nảy sinh ý nghĩ, liệu   thể  gì đó...
"Tới !"
Một ngôi nhà nhỏ bình thường.
Hai đứa trẻ  xổm  đất chơi đùa.
Có lẽ đang xem kiến tha mồi,  giun đất chui lên, trong mắt trẻ con,  thứ bình thường đều kỳ diệu.
"Dương thúc!"
Thấy khách, lũ trẻ liền chào.
"Ngoan, Dương thúc dẫn  đến tim bố cháu   ăn đây!"
Dương Đông Tiêu  hiền, xoa đầu hai đứa nhóc.
Chủ nhà là hai cha con,  già  ngoài năm mươi, tóc bạc nửa đầu,  đen nhẻm gầy gò;  trẻ  ba mươi, da trắng, tạo nên sự tương phản.
Đặt xong sáu cái nồi lẩu âm dương, giải thích kích thước đế, xác nhận thông suốt, Tề Tư Tư đặt cọc   về.
Sáu cái chỉ là ước tính liều lĩnh của cô.
Nếu  đủ, chỉ  thể ghép thêm  mỗi bàn, tạm ăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-ngot-ngao-trung-sinh-ta-khong-ga-nham-nguoi-nua/chuong-68-quyet-dinh-cua-co.html.]
Còn  khi dùng xong, nồi lẩu sẽ bỏ xó . Không đời nào.
Nhà Tề giữ một, cô và Triệu Tinh Vũ một, tặng Sư phụ Lưu một, chỉ còn ba cái mang đến cán viên cho   vui.
Cô còn tính mở tiệm lẩu nữa,   chỉ sợ thiếu nồi, chứ  sợ thừa.
Chào Dương Đông Tiêu, Tề Tư Tư liếc đồng hồ, còn nửa tiếng.
Cô lang thang khắp thị trấn.
Khung cảnh xung quanh  quen  lạ.
Quen vì ngày xưa bố  từng dẫn  chơi, lạ vì  lâu  thấy, ký ức mờ nhạt.
Lúc  ít  mở tiệm, chỉ  phố chính là nhộn nhịp, còn  vẫn là nhà dân.
Khi những  đầu tiên  ăn phát đạt,   sẽ đua  buôn bán.
Nhà gần phố chỉ cần phá bớt tường, bày hàng là thành tiệm.
Có nhà còn đục cửa sổ, bày bánh kẹo là thành cửa hàng nhỏ trẻ con thích.
...
Tỉnh  từ hồi ức, Tề Tư Tư bật .
Những  đổi  thật , khiến   nhớ mãi.
Được trở về điểm xuất phát, cô nhất định   nên nghiệp lớn.
Cô  quyết định  chỉ chăm sóc  , mà còn  giúp đỡ nhiều  hơn, để cuộc tái sinh  thực sự ý nghĩa.
Trở về đơn vị, Tề Tư Tư xách rau thẳng đến nhà bếp.
Không nhanh thì trễ mất.
"Trò   về thế ?"
Lưu Minh Thụy   cửa nhà bếp, vẻ mặt nghiêm túc.
"Trò mua ít rau, với chuẩn  đồ cho buổi chiêu đãi ạ."
"Đồ gì thế?"
"Bí mật, đến lúc đó sư phụ sẽ ." Tề Tư Tư  khúc khích.
"Được !"
Lưu Minh Thụy  hỏi nữa, nếu buổi lẩu   ông hài lòng, ông sẽ hành hạ  tử  thật đau.
"Cất đồ , tập luyện nào, hôm nay dạy trò hai món."
"Vâng!"
Tề Tư Tư để đồ ở góc bếp,  sợ ai lấy.
Nhà bếp vắng lặng, thích hợp cho việc dạy học.
Lưu Minh Thụy rửa tay sạch sẽ, chọn nguyên liệu,  bắt đầu nấu nướng.
Tề Tư Tư chăm chú quan sát, bảo hệ thống ghi hình.
Lúc nấu ăn, Sư phụ Lưu trở nên nghiêm túc khác thường, toát  khí thế khiến   nể sợ.
Chỉ xem mà   gì, một tiếng  Tề Tư Tư  thấm mệt.
"Trò còn  luyện nhiều đấy!"
Lưu Minh Thụy chọc nhẹ  trán cô.
Tề Tư Tư  toe: "Đương nhiên,  thì  gọi là học trò chứ!"
Lưu Minh Thụy bật . Thu nhận  tử , cuộc sống của ông ngày càng thú vị, đây mới là sống!
Nhớ đến  tử cũ, ông lắc đầu gạt ,  đó  đáng so với  tử chân chính .