Quân Hôn Phát Đường: Quân Tẩu Đanh Đá Những Năm 80 - Chương 291: Chuyện kinh doanh của Khương Tương Nghi

Cập nhật lúc: 2025-12-06 01:38:23
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau khi cúp máy với , Tần Phong mới vui vẻ trở về nhà.

 

Mỗi tháng gọi điện về trò chuyện với và con gái, tâm trạng của đều .

 

Tất nhiên chỉ bên , mà bên ba ở quê nhà, mỗi tháng cũng đều đặn gọi về một cuộc.

 

Về điểm , Tần Liệt bằng .

 

Bởi vì Tần Liệt ít khi gọi điện về nhà, lúc nhiệm vụ về mới gọi một cuộc, chuyện nửa năm cuộc điện thoại nào về nhà cũng là bình thường.

 

Sau khi Thẩm Y Y đến tùy quân thì gần như gọi nữa, là Thẩm Y Y gọi.

 

Tần Phong thì luôn là gọi về.

 

Lúc về đến nhà trời cũng còn sớm, ăn cơm ở bên ngoài mới về.

 

Thường ngày giờ Khương Tương Nghi ở nhà, nhưng hôm nay vẫn về, điều Tần Phong cũng chẳng bận tâm.

 

Hơn một tiếng Khương Tương Nghi mới về, Tần Phong liền thấy tóc tai cô rối bù, thậm chí mặt còn dấu tay.

 

“Làm gì thế, đ.á.n.h với khách ?” Tần Phong liếc cô một cái, hỏi.

 

Nỗi tủi trong lòng Khương Tương Nghi lập tức dâng lên, cô lóc : “Sao đời loại vô lý như chứ? Cái áo đó rõ ràng là do bà tự hỏng, mà còn mặt dày mang về đổi, da mặt bà thể dày đến thế? Mẹ em cho đổi, bà còn đến cửa hàng của em gây sự, tranh luận với bà thì bà chúng em lừa đảo, trong tiệm rõ ràng bảo thể đổi trả mà bây giờ cho, nhưng cái áo đó hỏng . Vốn dĩ trong phạm vi đổi trả, kết quả là bà còn tay đ.á.n.h !”

 

Đó đúng là một mụ đàn bà chanh chua, tay đ.á.n.h em luôn, em còn nhịn ? Em cũng xông lên đ.á.n.h .

 

Kết quả là hai con em đ.á.n.h một mà cũng chẳng chiếm chút lợi thế nào, mụ đàn bà đó dường như giỏi đ.á.n.h .

 

“Đây là vụ thứ mấy ?” Tần Phong hỏi.

 

Khương Tương Nghi tức giận : “Bây giờ là lúc chuyện ?”

 

Tần Phong: “Vậy em gì? Lời em .”

 

“Em nông nỗi , còn những lời châm chọc vô ích đó!” Khương Tương Nghi .

 

Tần Phong bộ dạng đó của cô cũng cạn lời.

 

Thật sự hối hận đến xanh cả ruột, nên nghĩ đến việc tìm cho cô chút chuyện để hỏi thăm em dâu chuyện mở tiệm.

 

Sau Tết trở về đây, cô thật sự bắt tay .

 

ủng hộ, cô vẫn cứ .

 

Tất nhiên, đưa tiền, cô tự tiền, dù đây chuyện cô cũng chia hoa hồng, thể tiêu hết nhanh như .

 

Số tiền đó bao nhiêu , dù cô cũng mang đưa cho khởi nghiệp.

 

tiền, cô và thì cứ thôi, cũng ngăn cản, can thiệp nhiều.

 

Chỉ là khi cửa tiệm mở , lúc đầu cũng còn , nhưng chẳng bao lâu thì cô luôn về nhà than vãn.

 

Hôm nay thì chê bai vị khách oái oăm gặp , rõ ràng béo như heo mà cứ đòi cô chọn đồ trông thon gọn, loại quần áo như thế chứ?

 

Ngày mai phàn nàn quần áo trong tiệm chê, dựa mà chê? Mấy bộ quần áo cô thấy đều mà.

 

Rõ ràng là do bọn họ , còn đổ tại quần áo.

 

Dáng dáng, mặt mặt, quê một cục, mặc nổi quần áo cô chọn chứ?

 

Còn chỉ thử mua, mua thì thử cái gì?

 

Anh ở bên ngoài đủ mệt , về nhà còn cô trút giận.

 

những chuyện đó chỉ là mới bắt đầu, thì phát triển thành cãi với khách.

 

Một trong những nguyên nhân cãi là vì khách quần áo trong tiệm cô , Khương Tương Nghi tai, đáp vài câu, cứ thế qua là cãi thôi.

 

Còn một nguyên nhân nữa là chuyện đổi trả hàng.

 

Có vài khách hàng mua quần áo về nhà hài lòng, liền mang về trả, nhưng bán , cũng vấn đề gì về chất lượng, cô cố gắng thuyết phục khách đừng trả, thể đổi.

 

cứ nhất quyết đòi trả, .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-phat-duong-quan-tau-danh-da-nhung-nam-80/chuong-291-chuyen-kinh-doanh-cua-khuong-tuong-nghi.html.]

 

đều đồng ý, bán thì trả gì? Ai cũng kinh doanh kiểu thì còn ăn gì nữa? Mở nhà từ thiện cho xong.

 

Kết quả là thể tránh khỏi một trận cãi vã.

 

Vị khách tức giận vì lúc mua thì họ ngon ngọt, hài lòng thể đổi trả, bây giờ mua , tiền cũng giao, mặt lật lọng!

 

Cãi còn xem như là nhẹ, khi vì chuyện mà còn leo thang thành đ.á.n.h .

 

Đây đầu tiên, tháng xảy hai vụ, nào là tát tai, cào mặt, giật tóc, đó về nhà lóc, than phiền những là thứ cực phẩm như ?

 

Giống hệt như hôm nay.

 

Tần Phong ban đầu còn khuyên vài câu, rằng đến đổi trả thì cứ đổi trả cho , dĩ hòa vi quý.

 

mắng cho một trận, thì lắm.

 

Tiền thuê nhà, phí bảo kê, chi phí trang trí cửa hàng cả chi phí nhập hàng, thứ nào mà cần tiền chứ?

 

Kinh doanh mà cũng như Thẩm Y Y thì đến tiền đền cũng đủ, còn kiếm lời ?

 

Tần Phong cũng thản nhiên đáp, mở mấy chi nhánh , còn cô chỉ một cái mà khiến bản nông nỗi , rốt cuộc ai lời ai lỗ?

 

Khương Tương Nghi chịu thừa nhận thất bại, rằng mỗi nơi mỗi phong tục, đây là tỉnh nhà, đây là miền Nam, bọn man di rợ phía Nam nhiều, lý lẽ!

 

Không thể dùng cách đó !

 

Vậy thì Tần Phong còn thể gì nữa chứ?

 

giỏi thì cứ để cô .

 

Đấy, về lóc , trông t.h.ả.m hại như một con gà mái thua trận.

 

đó vẫn là điều tồi tệ nhất, điều tồi tệ nhất là ngày hôm đến mở cửa hàng, phát hiện cửa tiệm tạt phân và nước tiểu!

 

Mùi hôi thối nồng nặc thể tả.

 

“A!”

 

Khương Tương Nghi gần như phát điên.

 

Không chỉ cô , Khương Mẫu cũng tức đến run , “Chắc chắn là do con mụ đàn bà đanh đá hôm qua , chắc chắn là nó, , chúng báo công an!”

 

báo công an cũng vô dụng, vì thừa nhận.

 

Thái độ còn vênh váo, : “Cô thấy con mắt nào của cô là hả? Chuyện bằng chứng, thể chỉ vì hôm qua đ.á.n.h với các đổ cho ? Cái tính nết thối của các đắc tội với bao nhiêu khách hàng , khi là khác đổ vấy cho cũng nên!”

 

Tóm cứ khăng khăng chối bay chối biến, cũng bằng chứng cụ thể, nên thể chứ? Công an cũng chỉ thể cảnh cáo miệng vài câu, chuyện cũng êm xuôi.

 

Người phụ nữ khỏi đồn công an còn thẳng thừng buông lời độc địa với hai con họ, “Đừng tưởng chuyện cứ thế là xong, đắc tội với tao thì đừng hòng ăn nữa!”

 

Khương Mẫu thể bó tay chịu trói chứ? Bà lập tức giở chiêu lên cơn đau tim!

 

“Tao sẽ c.h.ế.t ở nhà mày, tao đến c.h.ế.t ở nhà mày đây.” Bà trông như sắp xong đến nơi.

 

“Công an, công an ơi, lên cơn đau tim , sắp đàn bà tức c.h.ế.t !” Khương Tương Nghi lập tức phối hợp la lớn.

 

Người đàn bà cũng dọa cho hết hồn.

 

Bởi vì nếu thật sự án mạng xảy cửa nhà thì là chuyện nhỏ.

 

Chỉ đành lẩm bẩm mấy câu xui xẻo bỏ .

 

Lúc Khương Mẫu mới từ từ dậy, khẩy : “ là một con tiện nhân, thật sự tưởng bà đây sợ nó !”

 

Chỉ điều, mùi hôi thối cửa tiệm đó vẫn do chính họ tự dọn dẹp.

 

Khương Tương Nghi dọn nôn, đến cả cơm tối hôm qua cũng nôn hết.

 

Khiến Khương Mẫu tức c.h.ế.t, bảo cô cút sang một bên, để một .

 

 

--------------------

 

 

Loading...