Quân Hôn Phát Đường: Quân Tẩu Đanh Đá Những Năm 80 - Chương 356: Ly hôn thì phải ra dáng đã ly hôn

Cập nhật lúc: 2025-12-06 04:15:09
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngày hôm , Tần Phong dẫn Tần Ninh Ninh ngoài ăn bánh cuốn.

 

Cũng nhờ thím nhỏ Thẩm Y Y, hễ gặp lúc rảnh rỗi nghỉ là thích mày mò đồ ăn.

 

Thế nên, Tần Ninh Ninh ăn món bánh cuốn cũng thấy quen miệng lạ thường, hơn nữa còn thích.

 

Thật Tần Ninh Ninh dễ nuôi, khẩu vị khá , về cơ bản kén ăn.

 

Ăn sáng xong, hai cha con liền đến nơi hẹn.

 

Nơi cũng chỉ lớn chừng đó, xa lắm, cũng chẳng mấy trạm xe buýt nên đến nơi nhanh.

 

Khương Tương Nghi cũng đợi sẵn ở cửa quán cà phê hẹn.

 

Vết thương trán cô vẫn lành, còn đang quấn băng gạc, sắc mặt cũng tái nhợt. Cộng thêm ngũ quan của cô vốn ưa , nay khí chất mỏng manh yếu đuối, ở đó trông như một đóa hoa trắng nhỏ đang run rẩy trong gió lạnh!

 

Tần Phong xem như thấy, ánh mắt và sắc mặt vô cùng dửng dưng.

 

khi Khương Tương Nghi thấy , ánh mắt chẳng thể dời , thậm chí còn thấy sự tồn tại của con gái.

 

Nhìn gương mặt quen thuộc của , đôi mày mắt lạnh lùng cùng khí chất nho nhã hơn , tất cả những điều đều khiến cô say đắm đến .

 

Vậy mà cô đ.á.n.h mất đàn ông từng cưng chiều, yêu thương và che chở !

 

"Mẹ ơi, đầu thế ạ? Mẹ thương ?" Tần Ninh Ninh vội hỏi.

 

Khương Tương Nghi lúc mới dời mắt sang con gái, cô con gái bé bỏng của : "Không , cẩn thận đụng trúng thôi, chỉ là vết thương nhỏ."

 

" con thấy sắc mặt lắm, đến bệnh viện kiểm tra ạ?"

 

"Có , bác sĩ vấn đề gì lớn." Khương Tương Nghi về phía Tần Phong, "Tần Phong, lâu gặp, vẫn khỏe chứ?"

 

Tần Phong khẽ cau mày, thích ánh mắt bây giờ của Khương Tương Nghi. Con lớn thế , chẳng lẽ còn hiểu ánh mắt đó .

 

Bọn họ ly hôn , thì dáng ly hôn.

 

Huống hồ khi ly hôn, cô cũng bao giờ dùng ánh mắt yếu đuối, đáng thương còn thâm tình như để .

 

"Hai con cứ chuyện , gọi điện thoại một lát." Tần Phong bèn .

 

Để hai con họ chuyện, bèn gọi điện thoại cho Từ Thanh, hẹn một thời gian để gặp mặt.

 

Từ Thanh đang cầm chiếc điện thoại "cục gạch" còn tưởng là ai, ngờ là Tần Phong.

 

Anh Tần Phong, là do Tần Phụ cho , thế là hẹn ngày mai gặp mặt.

 

Sau khi hẹn với Từ Thanh, Tần Phong gọi cho Triệu Lượng, hỏi Triệu Lượng khi nào thời gian thì dẫn vợ con cùng ngoài ăn một bữa.

 

Bên Triệu Lượng đồng ý ngay, cũng cần chọn ngày, tối nay luôn?

 

Tần Phong đương nhiên ý kiến.

 

Biết rằng con gái lâu gặp chắc chắn sẽ nhớ, nhưng Tần Phong ở cùng Khương Tương Nghi, nên bèn tới : "Ninh Ninh, ba việc , đến chiều tối ba tới đây đón con ?"

 

"Vâng ạ, ba cứ ." Tần Ninh Ninh gật đầu lia lịa.

 

Tần Phong lâu, xoay định rời .

 

Khương Tương Nghi gọi , "Tần Phong..."

 

"Có chuyện gì?" Tần Phong khẽ cau mày.

 

Khương Tương Nghi mấp máy môi, gì, cuối cùng chỉ đành : "Anh đường cẩn thận."

 

Tần Phong một lời, xoay rời .

 

Nhìn bóng lưng rời của Tần Phong, mặt Khương Tương Nghi vương một nét sầu muộn xua .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-phat-duong-quan-tau-danh-da-nhung-nam-80/chuong-356-ly-hon-thi-phai-ra-dang-da-ly-hon.html.]

ngốc, cô cảm nhận Tần Phong bây giờ qua với , thậm chí đến thêm một cái cũng .

 

Điều khiến cô khỏi dâng lên một nỗi chán nản và mất mát.

 

Bọn họ là thế, mà bây giờ trở nên như dưng nước lã...

 

"Mẹ, nỡ xa ba ạ?" Tần Ninh Ninh thấy như , bèn khẽ hỏi.

 

"Ba con là đàn ông như , nỡ buông tay chứ?" Khương Tương Nghi khổ một tiếng.

 

" nếu ba , tại còn ly hôn với ba?"

 

Khương Tương Nghi lập tức lặng , vẻ cay đắng mặt càng đậm hơn, "Bởi vì sai, ba con tức giận là ."

 

Nếu sống , thể sự của Tần Phong? Cô giờ vẫn hề bỏ lỡ một đàn ông như thế nào, cô cũng giờ vẫn luôn điều.

 

Thậm chí trong cuộc đời , một thời gian cô còn từng hận Tần Phong.

 

Hận tuyệt tình, hận ly hôn là ly hôn, cô tự kiểm điểm , nghĩ đến vấn đề của bản .

 

Rốt cuộc là nguyên cớ gì khiến cô rơi bước đường đó?

 

Là Tần Phong ? Không .

 

Trước khi c.h.ế.t, cô thậm chí còn thấy khung cảnh năm xưa, khi cô ở độ tuổi như hoa, tay trong tay cùng dạo bước hàng dương trắng lớn ở biên cương.

 

Đó là ký ức đẽ nhất sâu thẳm trong lòng cô.

 

Cũng đến lúc đó, cô mới , cô hận Tần Phong, mà là hận chính .

 

Hận bản tại đến bước đường đó, tại một tay bài như đ.á.n.h cho nát bét? Tại tự đày đọa, tự chà đạp chính ?

 

Nước mắt Khương Tương Nghi tuôn trào như thác, cô thể kiểm soát nỗi bi thương đang cuộn trào từ sâu trong đáy lòng.

 

Cô quá ngốc, thật sự quá ngốc, nếu vì một thằng khốn kiếp như Khương Thành mà ly hôn với Tần Phong?

 

Cô đúng là ngu đến hết t.h.u.ố.c chữa, rơi cảnh như , đều là do cô đáng đời!

 

"Mẹ, đừng nữa." Tần Ninh Ninh an ủi, thấy thành thế , trong lòng cô bé cũng khó chịu.

 

"Ninh Ninh, hối hận , hối hận vì ly hôn với ba con ." Khương Tương Nghi nghẹn ngào tột cùng.

 

"Vậy tái hôn với ba !" Mắt Tần Ninh Ninh lập tức sáng lên.

 

Khương Tương Nghi gật đầu lia lịa, cô lau nước mắt, vực tinh thần : "Ninh Ninh, con sẽ ủng hộ tái hôn với ba con, đúng ?"

 

"Con ủng hộ mà." Tần Ninh Ninh đương nhiên ủng hộ, nếu ba và thể tái hôn thì mấy?

 

Tần Ninh Ninh chút do dự, lo lắng , "Mẹ ơi, ba với con , mâu thuẫn giữa ba và đến mức thể hóa giải …"

 

Mẹ cô bé tái hôn, nhưng ba cô bé lẽ sẽ đồng ý, phản ứng của ba khi thấy cũng lạnh nhạt.

 

"Trước đây là vì sai, hơn nữa còn hối cải, nên ba con mới thấy hết t.h.u.ố.c chữa, mới tái hôn. bây giờ sai , đây là hồ đồ, là phân biệt ai ai , nhưng sẽ thế nữa, nhất định sẽ một vợ , một !" Khương Tương Nghi lau nước mắt .

 

Tần Ninh Ninh thấy như cũng chút vui mừng, "Vậy thì quá, chỉ cần sửa cái tật công chúa đây, ba nhất định sẽ đồng ý tái hôn!"

 

Khương Tương Nghi nhịn lườm yêu con gái một cái, "Con cái gì thế, bệnh công chúa?"

 

"Thôi , là con sai." Tần Ninh Ninh .

 

đúng là mà, đây cứ như công chúa mỗi ngày, chỉ chờ khen, chờ tâng bốc, bản thì bao giờ sai, sai vĩnh viễn là khác.

 

Đây bệnh công chúa thì là gì?

 

bây giờ chịu sửa đổi , thì đương nhiên là chuyện

 

--------------------

 

 

Loading...