Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 119: Con mang nhỏ

Cập nhật lúc: 2025-12-04 13:20:39
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chưa đến chuyện trong núi nguy hiểm , đông như , dù phát hiện đồ thì chia mỗi cũng chẳng bao nhiêu. Chi bằng hái chỗ kiwi rừng về cho chắc ăn.

 

Khương Thúy Hoa gật đầu: "Thế cũng ."

 

trong nhà hiện tại cũng độn kha khá lương thực, bà cũng yên tâm phần nào.

 

Mấy vẫn theo đường cũ lên núi. Đến nơi, may quá cây kiwi vẫn ai phát hiện.

 

Khương Thúy Hoa và Liễu Minh Viễn vội vàng bắt tay hái. Trên mặt Liễu Minh Viễn còn mấy vết trầy xước, nhưng ảnh hưởng gì đến việc chân tay.

 

Liễu Nhân Nhân cũng hái một lúc, thấy cây còn nhiều quả, cô liền bảo qua chỗ bãi củ mài hôm xem . Cô còn nhớ đến mấy cái bẫy rập đặt. Hôm qua đám Liễu Minh Viễn cũng phát hiện gì trong bẫy. Liễu Nhân Nhân trong lòng cũng ôm nhiều kỳ vọng, nhưng đến thì cứ qua xem thử.

 

Nơi hố càng nhiều hơn , chỗ nào cũng lồi lõm, nếu thực sự con mồi qua thì xác suất cao là khó thoát.

 

Liễu Nhân Nhân cẩn thận kiểm tra những cái bẫy cô đặt đó...

 

Quả nhiên, chẳng gì cả. Xem bắt thú rừng cũng chuyện dễ dàng.

 

kiểm tra từng cái hố mới đào hôm qua.

 

"Ơ..."

 

Đột nhiên, Liễu Nhân Nhân giật . Cô thấy trong bẫy con mồi thật! Là một con mang nhỏ, nó vẫn còn sống.

 

Có lẽ do cẩn thận rơi xuống hố nên con mang gãy chân, lúc thấy động tĩnh, nó đang trừng đôi mắt cảnh giác chằm chằm cô...

 

Bất ngờ kịp đề phòng, Liễu Nhân Nhân chạm ánh mắt sâu thẳm sắc bén của con vật, tim đập thót một cái. Con mang cũng lớn, cùng lắm chỉ tầm hai, ba mươi cân.

 

Liễu Nhân Nhân trấn tĩnh . Chỉ là con vật nhỏ thôi mà, còn sợ nó ? Tuy nhiên cô hứng thú với thịt mang lắm, liền gọi con Khương Thúy Hoa tới xử lý.

 

"Ối giời ơi!" Khương Thúy Hoa thấy con mang trong bẫy thì mừng sợ, "Thế mà bắt thật ."

 

Liễu Minh Viễn trầm trồ: "Em gái, vẫn là vận khí em , em mà lên núi nhớ gọi cùng nhé!"

 

Hôm qua xem xét hết đám bẫy rập mà chẳng thấy cọng lông nào. Anh mê tín, nhưng vận khí của Liễu Nhân Nhân đúng là thật, nào lên núi cũng thu hoạch.

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

Nói cứ như cô thần tài nhập bằng.

 

Mấy đều mang theo rìu, con Khương Thúy Hoa dứt khoát xử lý con mang ngay tại chỗ.

 

Liễu Minh Viễn đổ kiwi trong sọt , đặt xác con mang xuống đáy, phủ kiwi lên . Nhìn qua thì chẳng ai đáy sọt đang giấu một con mang.

 

"Tuyệt đối thể để khác thấy, nếu đám đỏ mắt lên cho xem." Khương Thúy Hoa lầm bầm đầy bất mãn. Bà vẫn còn nhớ vụ củ mài cướp.

 

Lần sọt của ai cũng đầy ắp. Liễu Minh Viễn chỉ cõng sọt mà tay còn xách thêm nửa bao tải kiwi. Trên cây cũng hái vãn gần hết .

 

Không còn đồ để đựng nữa, dẹp đường hồi phủ. Lúc xuống núi, đường càng đông hơn.

 

Giống như hai hôm , gặp ai họ cũng hỏi dò xem tìm đồ núi .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-119-con-mang-nho.html.]

Lần Khương Thúy Hoa giấu, thẳng: "Tìm cây quả dại, hái ít kiwi rừng mà."

 

So với củ mài thì kiwi khiến thèm thuồng bằng.

 

phụ nữ đào rau dại vẫn hâm mộ, giọng ghen tị: "Nhà bà vận khí thật đấy, chuyện thế cũng đừng quên bà con nhé, các ăn thịt thì cũng cho húp tí canh chứ."

 

Người nhà họ Liễu dựa cô con gái và con rể tiền đồ, cuộc sống vốn khấm khá hơn trong thôn, giờ tìm nhiều đồ ăn núi như , bảo ghen tị cho ?

 

Khương Thúy Hoa gượng: "...Nhất định nhất định, các bà cũng thế nhé, đồ thì cùng chia sẻ."

 

Nói thì thôi chứ con ai mà chẳng ích kỷ, đồ thật ai chia cho khác? Người nhà ăn còn chẳng đủ nữa là.

 

Tuy nhiên, đợi , Khương Thúy Hoa trong lòng chút bất an: "Hai nhà kín đáo hơn chút."

 

Nhỡ nhà nào trong thôn hết lương thực, họ thể sẽ đ.á.n.h chủ ý lên đầu hai nhà bà.

 

Liễu Minh Viễn nghiến răng nhỏ: "Nếu kẻ dám khởi lòng xa thật thì đúng là quá vô lương tâm."

 

Em gái và em rể giúp thôn bao nhiêu việc lớn, chỉ chỉ cho chỗ rau dại mà còn tìm cách giúp thôn nuôi thỏ đổi lương thực. Ân tình lớn như , nếu họ còn dám nhòm ngó nhà em gái thì chẳng là vong ân phụ nghĩa ?

 

Khương Thúy Hoa bĩu môi: "Thật sự đói lên thì ai quản nhiều thế, nhưng mà... hiện tại tình hình trong thôn đến mức đó, ngày thường chú ý chút là ."

 

là nhờ vợ chồng son giúp đỡ mà tình hình thôn Liễu Gia hiện tại quá nghiêm trọng. Không như các thôn khác, nơi cạn sạch lương thực, dựa rau dại và vỏ cây để cầm cự.

 

Liễu Minh Viễn nghĩ em rể hiện ở nhà, trong nhà chắc chắn chăm sóc cho em gái và cháu, đề nghị: "Hay là em gái về huyện thành ở ?"

 

Huyện thành trị an hơn, như ở nông thôn, chuyện trộm cắp vặt vãnh thường xuyên xảy .

 

Liễu Nhân Nhân toát mồ hôi: "...Đâu đến mức nghiêm trọng thế, với đang ở đây với em mà."

 

Nhà ăn tập thể vẫn hoạt động, đến nỗi c.h.ế.t đói, cùng lắm thì cũng đến mức dân làng cướp lương thực. Hơn nữa, lên huyện thành ở chắc gì an tuyệt đối?

 

Khương Thúy Hoa nghĩ ngợi : "Lát nữa qua nhà cả xin con ch.ó về nuôi, như thế an hơn."

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Chó là trợ thủ giữ nhà đắc lực, hơn nữa tai ch.ó thính, ban đêm động tĩnh gì là nó thấy ngay.

 

"Thế thì quá." Nói thật Liễu Nhân Nhân cũng nuôi chó, nhà neo quá cũng . cô bổ sung thêm: "Phải chọn con nào hiền lành một chút nhé."

 

Không còn cách nào khác, trong nhà còn trẻ con mà.

 

Khương Thúy Hoa gật đầu: "Yên tâm , chừng mực mà."

 

Thịt mang hai, ba mươi cân, Liễu Nhân Nhân một cân cũng lấy. Khương Thúy Hoa liền mắng cô bộ tịch, thịt mà ăn. Con gái lấy thịt mang, bà liền chia hai sọt kiwi cho Liễu Nhân Nhân.

 

Kiwi ăn hết cũng , thể phơi khô để dành.

 

Mấy đứa cháu trong nhà một sọt là đủ , trong nhà cũng phơi chút quả khô khác.

 

Thế là hai ngày tiếp theo, Liễu Nhân Nhân bận rộn phơi kiwi khô.

 

Người khác trong thôn cũng bận, ngày nào cũng rủ núi đào rau dại, hái quả. Nghe thu hoạch cũng khá . Liễu Nhân Nhân xong cũng mừng, dân làng sống dễ thở hơn thì cô cũng yên lòng.

 

 

Loading...