Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 134: Hai trăm đồng
Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:04:56
Lượt xem: 65
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đổi đồ ở chỗ Lý đại nương thực cũng chẳng hời mấy.
Chẳng qua ở chỗ bà thể đổi lương thực và hoa quả.
Không giống những nơi khác, thức ăn khan hiếm, đa phần chỉ đổi mấy đồ dùng lặt vặt.
Thời buổi đói kém, lương thực vẫn là quan trọng nhất.
Liễu Nhân Nhân chợt nghĩ đến điều gì, bèn hỏi: "Bác ơi, chỗ bác thu mua thịt kho ? Nhà cháu còn cái đầu lợn với ít nội tạng, tối nay cháu định một nồi thịt kho, nhưng nhà neo ăn hết nên đổi ít lương thực."
Thịt kho mùa đông để lâu, tối nay xong, sáng mai cô mang qua là đủ cho Lý đại nương bán trong hai ba ngày.
Lý đại nương chút do dự: "Lấy chứ, đương nhiên là lấy."
Chỉ cần là đồ ăn bà đều thu hết.
Liễu Nhân Nhân : "Được, sáng mai cháu mang qua."
Vốn dĩ cô định bán thịt kho cho hệ thống, nhưng nếu Lý đại nương thu mua thì bán cho bà đổi lấy lương thực thực tế vẫn hơn.
Còn bên bác Chu, hôm nay bà mua nhiều thịt như , cho dù mai thịt kho chắc bác Chu cũng chẳng mua thêm bao nhiêu.
Thế nên ngày mai Liễu Nhân Nhân định qua đó, thịt kho cứ mang thẳng sang chỗ Lý đại nương đổi lương thực.
Xử lý xong xuôi thịt và trứng, Liễu Nhân Nhân về nhà.
Về nhà thu dọn một chút, lát nữa Cố Thành sẽ qua đón cô. Hôm nay đổi nhiều đồ, Liễu Nhân Nhân chỉ lấy thêm hai mươi cân gạo nếp từ hệ thống .
Năm nay cô còn ít bánh dày ăn Tết.
Bên nhà họ Cố...
Hiện đang là lúc nông nhàn, khi Cố Thành đến nhà thì đều đông đủ.
Đang lúc thiếu lương thực, ai nấy đều ăn đủ no, nếu cần thiết thì chẳng ai buồn ngoài hoạt động.
Người vận động thì đỡ tốn sức, giảm bớt tiêu hao lương thực.
Đã hơn một tháng Cố Thành về, nhà họ Cố đều lo lắng, đương nhiên cái họ quan tâm hơn cả là lương thực.
Cố Thành hơn một tháng mang lương thực về cho họ.
Họ sợ Cố Thành xảy chuyện gì, nếu ai tiếp tế lương thực thì cả nhà c.h.ế.t đói mất thôi?
Mẹ Cố thấy Cố Thành, trong lòng chẳng còn chút sức lực nào.
Mới đầy một tháng mà cả nhà họ Cố khí sắc xuống dốc thấy rõ, ai nấy mặt mày vàng vọt như nghệ, chút huyết sắc.
Cố Thành ngạc nhiên: "Cha, , trong thôn hết lương thực ?"
Nếu ai cũng trông như sắp c.h.ế.t đói thế , chỉ riêng nhà họ Cố.
Dọc đường , thấy dân trong thôn sắc mặt cũng chẳng khá hơn nhà là bao.
Mẹ Cố hừ một tiếng: "Mày cố tình bỏ đói bọn tao c.h.ế.t ? Mày mà đến thì chuẩn về nhặt xác cho bọn tao ."
Cố Thành mà về nữa, bà định chạy sang thôn Liễu gia tìm .
Cha Cố ho khan vài tiếng, giải thích: "Nhà ăn dạo thức ăn ít gần một nửa so với , hơn nữa bữa nào cũng vỏ cây, rau dại, bánh ngô, con lớn tuổi ăn quen."
Cũng giống như thôn Liễu gia, thôn Thập Lý lương thực cứu trợ, c.h.ế.t đói thì chỉ nước tự tìm cái ăn cho đỡ lòng.
Giữa mùa đông thế đào đồ ăn, dân làng chỉ còn cách cạo vỏ cây mà ăn.
Xưa nay nhà họ Cố ăn uống cũng tệ, Cố nào chịu khổ thế bao giờ.
Thế nên ăn uống kham khổ suốt ngày, giờ mới nông nỗi .
Cố Thành đưa 144 cân lương thực cho họ, cộng thêm mười cân thịt lợn.
Mẹ Cố thấy lương thực và thịt, đôi mắt đục ngầu bỗng lóe lên tia sáng: "Mày lấy nhiều thịt thế?"
Mấy tảng thịt lớn chắc cũng mười cân chứ ít gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-134-hai-tram-dong.html.]
Cố Thành: "Nhà mổ lợn, Nhân Nhân bảo con mang sang cho cha ăn."
Mẹ Cố , đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng: "Mổ lợn ? Cả một con lợn?"
Chịu ảnh hưởng của dịch tả lợn năm ngoái, năm nay nhà họ Cố chỉ nuôi một con, gặp thiên tai, lợn gì ăn nên nuôi mãi chẳng lớn.
Nộp cho tập thể cũng chẳng mấy đồng, phí hoài công sức cả năm trời.
Cố Thành gật đầu.
Mẹ Cố xụ mặt xuống, lạnh giọng: "Thế mang tí tẹo thịt sang, vợ mày ưng ?"
Một con lợn bao nhiêu cân chứ, ít nhất cũng hơn trăm cân, thế mà chỉ biếu bà mười cân, thật quá đáng.
Cố Thành bất lực : "Bên cha vợ Nhân Nhân cũng biếu mười cân thôi, ông bà còn trả Nhân Nhân phiếu thịt và tiền nữa đấy."
Nhà họ Liễu nộp một con lợn cho tập thể, hai cân phiếu thịt và mấy chục đồng.
Hai cân phiếu thịt đó Khương Thúy Hoa đều đưa cho Liễu Nhân Nhân, đó bà còn trả cô hai mươi đồng tiền nữa.
"Hừ!" Mẹ Cố trừng mắt, "Có mấy cân thịt mà tụi mày còn tính toán tiền nong với phiếu thịt của tao ?"
Cố Thành: "Dù trong nhà cũng chỉ còn chừng thịt, mà chê ít thì con mang về tự ăn ."
Mười cân thịt lợn tuyệt đối ít, đổi là nhà khác mổ lợn, nhà còn chẳng dám giữ nhiều thế để ăn, đừng là biếu khác.
Mẹ Cố cũng chê ít, bà chỉ là lòng tham đáy.
"Mười cân thịt là nhiều ." Cha Cố đành hòa giải, "Con dâu lòng ."
Mười cân thịt đúng là ít, đừng nhà quê, thành phố cũng chẳng dám ăn sang như thế.
Nhiều thịt thế , ăn dè sẻn cũng đủ cho cả nhà ăn một thời gian dài.
Chỉ là trong nhà vẫn thiếu lương thực, đến hai vợ chồng già, mấy đứa trẻ trong nhà thể cứ gặm vỏ cây bánh ngô mãi .
Không dinh dưỡng, chúng nó lớn nổi.
Cha Cố với Cố Thành: "Mẹ con bảo đưa thêm cho con 200 đồng, mỗi tháng con mang nhiều lương thực về chút nhé."
Mỗi tháng 72 cân lương thực, với cả đại gia đình nhà họ Cố thì ăn chẳng bõ bèn gì.
Cha Cố xong liền liếc Cố một cái.
Nếu là , Cố chắc chắn đời nào đồng ý, nhưng một tháng qua bà nếm đủ mùi vị khổ sở của vỏ cây và bánh ngô .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cho nên khi cha Cố bàn bạc chuyện đưa tiền cho Cố Thành mua lương thực, Cố hiếm khi phản đối.
Bà sống từng tuổi , chịu khổ thêm nữa, Cố còn sống thêm vài năm.
Đến bữa cơm ngon cũng ăn thì bà giữ đống tiền xuống lỗ gì?
Mẹ Cố ngoan ngoãn buồng lấy hai mươi tờ tiền mệnh giá lớn đưa cho Cố Thành, xót ruột dặn: "Tháng nhớ mang nhiều lương thực , ít nhất cũng hai trăm cân."
Mẹ Cố tích trữ ít lương thực, nếu trong lòng thực sự bất an.
Có lẽ sống quá thoải mái nên ý thức về nguy cơ của Cố ngày càng kém, cứ tưởng nắm tiền trong tay là quan trọng nhất.
Dẫn đến việc trong nhà giờ chẳng còn hạt gạo nào dự trữ, Cố giờ mới thấm thía cái khổ.
Cố Thành: "... Mẹ, giá lương thực bên ngoài giờ tăng đến mức nào ?"
Trước lương thực chỉ một hai hào một cân, giờ thì tăng gấp mười ít.
Hai trăm đồng , bây giờ ngoài mua, hai trăm cân lương thực cũng mua nổi.
Từ giờ đến vụ thu hoạch năm còn tận tám chín tháng nữa cơ.
Mẹ Cố lấp lửng: "Tăng bao nhiêu chứ, cứ như cũ thôi, tháng mày nhớ mang gấp đôi lương thực về đấy."
Cố Thành cũng tự quyết định: "Từ tháng , mỗi tháng con sẽ đưa một trăm cân lương thực sang."
Lương thực tích trữ huyện còn tám chín trăm cân, mỗi tháng một trăm cân, đưa đến vụ thu hoạch năm là đủ.