Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 149: Sự cố bất ngờ

Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:05:12
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Để tiện lợi, buổi sáng Liễu Nhân Nhân bánh trứng áp chảo.

 

Còn chuẩn đồ ăn cho Cố Viêm Viêm, trưa nay Liễu Nhân Nhân về.

 

Thằng bé gửi sang nhà bà ngoại nhờ Khương Thúy Hoa trông giúp, lỡ một ngày của bà.

 

Nghĩ ngợi một chút, Liễu Nhân Nhân đong hai cân gạo tẻ, lấy năm quả trứng gà, đợi lát nữa mang sang cùng cho Khương Thúy Hoa.

 

Ngoài phần ăn sáng, cô gói một hộp cơm đầy ắp bánh trứng mang lên núi ăn trưa, còn bỏ thêm hai quả trứng luộc.

 

Sợ Khương Thúy Hoa chuẩn kịp, cô mang luôn cả phần cơm cho Hoàng Tiểu Nguyệt.

 

Không ngờ Hoàng Tiểu Nguyệt tự mang theo cơm trưa.

 

Khương Thúy Hoa cô con dâu út phép tắc.

 

ý kiến gì với cô, chỉ là lo hai cô con dâu lớn sẽ tị nạnh.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt lên núi cùng em chồng, trưa về.

 

Khương Thúy Hoa chuẩn cho cô mấy cái bánh bột ngô trộn rau dại.

 

Là bánh nhà , rau dại tươi non, bột ngô cũng cho nhiều, coi như tâm.

 

Chứ ăn cơm tập thể đồ ngon thế .

 

Ăn sáng xong hai liền lên núi, vẫn đường hôm qua.

 

Trên đường, Liễu Nhân Nhân dúi cho chị dâu một quả trứng gà: "Chị ăn , em mang tận hai quả cơ."

 

Hoàng Tiểu Nguyệt nhận lấy quả trứng, bảo: " là nhà ít vẫn sướng hơn."

 

Trong thôn mỗi hộ chỉ nuôi năm con gà, dù nhà đông ít cũng thế.

 

Điều dẫn đến việc nhà ít thì trứng ăn hết, còn nhà đông thì căn bản đủ chia.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt cũng giống Liễu Nhân Nhân, nhà chỉ hai ba , Hoàng Cùi chỉ mụn con gái.

 

Trứng gà trong nhà đều ưu tiên cho Hoàng Tiểu Nguyệt ăn, cô ăn bao nhiêu thì ăn.

 

bây giờ...

 

Nhà họ Liễu đông , thêm mấy đứa trẻ con, lớn chắc chắn sẽ nhịn miệng để dành trứng cho trẻ con ăn.

 

Bên nhà Hoàng Cùi cũng để dành trứng cho con gái, nhưng Hoàng Tiểu Nguyệt cũng ngại, thể cứ về ăn mảnh mãi.

 

Chỉ thi thoảng về nhà đẻ thì ăn thêm mấy quả cho đỡ thèm.

 

Liễu Nhân Nhân trong lòng chợt nảy suy nghĩ, theo ý cô thì nhà họ Liễu chi bằng phân gia cho .

 

Giờ mấy em trai đều lấy vợ.

 

Cứ cả đại gia đình sống chung, khó tránh khỏi va chạm, lâu ngày kiểu gì cũng sinh lòng so bì tị nạnh.

 

lời thể với Hoàng Tiểu Nguyệt, chị là dâu mới về nhà chồng, chắc chắn thể đề xuất chuyện ở riêng.

 

Tuy nhiên, Liễu Nhân Nhân là con gái lấy chồng, thể lén bàn với Khương Thúy Hoa, điều... khả năng phân gia là lớn.

 

Đến nơi, hai nghỉ ngơi một lát bắt đầu việc.

 

Đều là nhanh nhẹn, trồng cho xong chỗ khoai hôm nay.

 

Hai một mạch nghỉ, đến tận trưa mới dừng tay ăn cơm.

 

Tìm một tảng đá xuống.

 

Liễu Nhân Nhân mở hộp cơm, mời Hoàng Tiểu Nguyệt cùng ăn bánh trứng.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Bánh trứng bằng bột mì trắng, Liễu Nhân Nhân cho nhiều dầu và trứng nên thơm phức.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt ăn tấm tắc: "Ngon thật đấy."

 

Thời buổi , nhà ăn bánh trứng chỉ đếm đầu ngón tay.

 

Trong núi yên tĩnh, tiếng nước chảy róc rách sông rõ mồn một.

 

Liễu Nhân Nhân khá tận hưởng gian , cô đùa: "Cũng tại chỗ xa quá, nếu ... em còn nuôi mấy con gà ở đây chứ."

 

Hoàng Tiểu Nguyệt trợn mắt kinh ngạc: "Nhân Nhân, em cũng dám nghĩ thật đấy."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-149-su-co-bat-ngo.html.]

Nuôi gà giống trồng rau trồng khoai, gà ngày nào cũng cho ăn.

 

Nếu ngày nào cũng chạy lên núi, lâu dần chắc chắn sẽ nghi ngờ.

 

Liễu Nhân Nhân trầm ngâm: "Cũng mà, quây một chỗ , núi rau dại, đợi khoai lang lớn thì lá khoai cho gà ăn. Đừng nuôi gà, nuôi lợn cũng chứ, chỉ là phiền phức hơn chút thôi."

 

Nuôi lợn nấu cám, một ngày còn cho ăn hai .

 

Nhắc đến nuôi lợn, sắp đến lúc dân làng bắt lợn con về nuôi.

 

Năm nay... Liễu Nhân Nhân thực nuôi lợn lắm, chủ yếu là nuôi hai con tốn công quá.

 

Cô chỉ nuôi một con, nhưng tình thế cho phép.

 

Nuôi một con thì bắt buộc nộp cho tập thể.

 

Tuy chia tiền và mấy cân phiếu thịt, nhưng Liễu Nhân Nhân nuôi lợn vì tiền.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt nỗi băn khoăn của cô bèn gợi ý: "Hay là em gửi nuôi lợn , mỗi nhà một con, khéo nuôi hai con."

 

Nhà họ Liễu tiền, năm nay chắc chỉ nuôi một con, Khương Thúy Hoa tiếc của dám ăn nhiều thịt, nuôi lợn chắc chắn là để nộp lấy tiền và phiếu thịt.

 

Con lợn là của Liễu Nhân Nhân, đến lúc đó thể tùy ý xử lý.

 

"Em sợ phiền ." Liễu Nhân Nhân từng nghĩ đến cách , nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.

 

Kể cả Khương Thúy Hoa đồng ý, trong nhà còn mấy chị dâu nữa, nuôi lợn vất vả, dọn chuồng cắt cỏ nấu cám.

 

Sợ những khác sẽ ý kiến.

 

Thực Liễu Nhân Nhân cũng nhất thiết nuôi lợn mới thịt ăn, nên cô đề cập chuyện với Khương Thúy Hoa.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt xua tay: "Phiền gì chứ, em nuôi thì cứ nuôi, đến lúc đó chị giúp em."

 

Nuôi lợn khó gì , hồi ở Song Khê, lợn trong nhà đều do một tay Hoàng Tiểu Nguyệt chăm, một con lợn thể nuôi lớn đến hai trăm cân!

 

"... Để em suy nghĩ ạ." Liễu Nhân Nhân từ chối thẳng thừng, tiếp theo còn hai năm khó khăn nữa.

 

Giá thịt lợn cũng như lương thực, chỉ tăng chứ giảm.

 

Tự nuôi lợn chắc chắn lỗ.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt nghĩ gì đó bảo: "Nếu em thì chị thể bảo cha chị nuôi thêm một con, con lợn đó đến lúc xuất chuồng sẽ bán cho em."

 

Liễu Nhân Nhân toát mồ hôi hột: "... Cũng cần thiết thế chị."

 

Chỉ vì miếng ăn mà phiền khác thế thì quá đáng lắm.

 

Chuyện nuôi lợn tạm gác sang một bên, hai ăn cơm xong bắt đầu việc.

 

Muốn xuống núi sớm một chút, Liễu Nhân Nhân đẩy nhanh tốc độ, Hoàng Tiểu Nguyệt cũng .

 

Họ cũng xới đất quá kỹ.

 

Chỉ dùng cuốc rẫy sạch cỏ dại .

 

Trồng khoai xong còn tưới nước, hôm nay Liễu Nhân Nhân mang theo dụng cụ, thùng gỗ nhỏ và gáo dừa để trong gùi mang lên cùng.

 

Cuối cùng, đến 5 giờ chiều.

 

Hai trồng xong mầm khoai còn . Liễu Nhân Nhân ước lượng sơ qua, ruộng khoai chạy dọc theo bờ sông, rộng hai ba mẫu.

 

Liễu Nhân Nhân thành quả hài lòng.

 

"Về thôi chị." Ngẩng đầu trời, Liễu Nhân Nhân bắt đầu thu dọn đồ đạc.

 

Không còn sớm nữa, Hoàng Tiểu Nguyệt cũng dám chần chừ.

 

Dọn dẹp xong xuôi, hai vội vàng xuống núi.

 

Khi ngang qua một bụi cây rậm rạp, bước chân Liễu Nhân Nhân khựng , tai cô thính, cách đó xa... dường như tiếng sột soạt truyền đến?

 

Giây tiếp theo, Liễu Nhân Nhân lập tức kéo Hoàng Tiểu Nguyệt thụp xuống.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt ngơ ngác, chuyện chẳng lành, cô cũng dám lên tiếng, Liễu Nhân Nhân, mấp máy môi hỏi: "Sao thế?"

 

Liễu Nhân Nhân đưa ngón tay lên miệng hiệu "suỵt", gì, mắt chằm chằm về phía .

 

Trong lòng khỏi căng thẳng, nơi rừng thiêng nước độc, sợ nhất là gặp thú dữ.

 

 

Loading...