Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 156: Ổ lợn rừng
Cập nhật lúc: 2025-12-04 15:05:19
Lượt xem: 44
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai nhà thương lượng xong xuôi.
Cứ ba ngày nhà họ Liễu sẽ biếu tám quả trứng gà và một cân bột mì trắng cho con dâu út nhà trưởng thôn tẩm bổ.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Bản cô cũng vui vẻ đồng ý.
Trứng gà và bột mì trắng, đừng năm mất mùa, ngay cả lúc bình thường cũng là những thứ quý giá.
Người bình thường chẳng ai nỡ từ chối.
Sắp xếp xong cho Cố Viêm Viêm, hai vợ chồng liền lên núi.
Liễu Nhân Nhân liếc Cố Thành, cuối cùng vẫn kìm hỏi : "Thật sự cần tìm giúp hả ?"
Cố Thành đáp: "Cứ xem tình hình thế nào tính."
Biết chừng... nếu lợn rừng nhiều thì khi gọi giúp thật.
Chưa chuyện khác, đến lúc đó một họ khiêng nổi.
Liễu Nhân Nhân bán tín bán nghi dẫn lên núi.
Vì đất đai khô hạn, ít chẳng còn hy vọng gì vụ thu hoạch năm nay.
Bỗng chốc, lên núi đào rau dại đông hơn hẳn.
Đa phần là già, trẻ con và phụ nữ.
Thanh niên trai tráng đều đang bận rộn cày bừa vụ xuân ngoài đồng, dù thế nào thì là nông dân chính hiệu cũng thể để ruộng đồng bỏ hoang .
"Nhân Nhân , lên núi đấy hả?" Một bà thím quen khéo cũng định lên núi đào rau dại, thấy hai vợ chồng cùng bèn tò mò hỏi.
Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng: "... Vâng ạ, trong nhà hết rau ăn nên lên núi kiếm ít rau dại về."
Bà thím "ồ" lên một tiếng, chút thắc mắc: "Nhà cháu mà cũng thiếu rau ăn á?"
Con gái nhà họ Liễu sướng thật, lấy tấm chồng , tháng nào cũng lương gạo.
Không như trong thôn, mấy năm nay mất mùa, họ bán mặt cho đất bán lưng cho trời kiếm công điểm mà miếng ăn cũng chẳng đủ.
Liễu Nhân Nhân thở dài: "Khổ nỗi giá cả huyện giờ đắt đỏ, ăn gì cũng dè sẻn thím ạ, thì nhà ba miệng ăn cũng chẳng đủ no."
Người ngoài đều tưởng nhà cô điều kiện , Liễu Nhân Nhân giải thích, nhưng ngoài cô vẫn quen thói than nghèo kể khổ.
Mặc kệ tin , của cải nên để lộ ngoài, các cụ dạy cấm sai.
Bà thím đ.á.n.h giá hai vợ chồng một lượt, bán tín bán nghi: "Cũng , ông trời cho ăn cơm thì ai cũng khổ cả thôi."
Điều kiện nhà Liễu Nhân Nhân đúng là đáng ghen tị thật, nhưng... như cô , Liễu Nhân Nhân , cả nhà ba chỉ trông đồng lương của Cố Thành.
Tuy Cố Thành là lãnh đạo, lương lậu khá khẩm nhưng vật giá bên ngoài giờ cao ngất ngưởng, nuôi sống cả nhà ba lẽ cũng chẳng dễ dàng gì.
Nếu thì Cố Thành đường đường một đấng nam nhi, việc gì lên núi đào rau dại?
Bà thím càng nghĩ càng thấy lý, nụ mặt cũng tươi hơn: "Thím chỗ nhiều rau dại lắm, hai đứa cùng thím?"
Liễu Nhân Nhân khéo léo từ chối: "Dạ thôi thím ạ, bọn cháu... còn kiếm củi nữa."
Giờ ăn cơm tập thể, lên núi kiếm củi cũng ít nhiều.
Bà thím cần kiếm củi nên tách đường khác.
Sau khi lên núi, hai gặp thêm ai nữa.
"Chính là chỗ , con lợn rừng về hướng kìa." Liễu Nhân Nhân dẫn Cố Thành đến chỗ gặp lợn rừng.
Lần vì Hoàng Tiểu Nguyệt nên Liễu Nhân Nhân dám manh động, nếu cô nhất định sẽ bám theo lợn rừng tìm hang ổ của nó mới về.
Cố Thành quan sát xung quanh, theo hướng lợn rừng di chuyển một đoạn.
Anh kinh nghiệm đầy , chỉ một lát họ phát hiện một cái hang động, cũng hang lợn rừng .
"Giờ ?" Liễu Nhân Nhân hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-156-o-lon-rung.html.]
Cố Thành quanh bốn phía, bảo cô: "Anh xem xét xung quanh chút, em ở yên đây canh chừng xem lợn rừng qua nhé?"
Liễu Nhân Nhân gật đầu, dặn dò: "Vậy cẩn thận đấy."
Liễu Nhân Nhân ngoan ngoãn nấp bụi cây, một cô cũng chẳng dám lung tung.
Không qua bao lâu, cách đó xa bỗng vang lên mấy tiếng động lạ.
Liễu Nhân Nhân thấy tim đập thình thịch, tiếng Cố Thành đ.á.n.h với lợn rừng .
Chẳng bao lâu , thấy Cố Thành vác một con thú lớn .
Là một con lợn rừng trưởng thành, kích cỡ tương đương con cô thấy , cùng một con .
Liễu Nhân Nhân: "..."
Cố Thành đặt con lợn xuống, buông một câu xanh rờn: "Đằng còn một con nữa, để qua vác về."
Trong chốc lát giải quyết xong hai con lợn rừng lớn, Liễu Nhân Nhân kinh ngạc đến mức nên lời.
Con thứ hai cũng là một con lợn khổng lồ.
Hai con cộng ước chừng sáu bảy trăm cân!
Cố Thành giỏi đến mấy cũng chỉ là thường, nếu chút thủ đoạn thì đừng hai con, một con e là cũng khó đối phó.
Liễu Nhân Nhân vết thương giữa đầu hai con lợn, y hệt con sơn dương hoang dã .
Liễu Nhân Nhân há miệng định gì đó, nhưng cuối cùng lời đến bên môi nuốt xuống.
Trước mắt xử lý đống lợn rừng quan trọng hơn.
Liễu Nhân Nhân chắc chắn: "Không thấy lợn rừng từ trong hang chui , khi nào chỉ hai con thôi ?"
Cố Thành suy đoán: "Hai con một đực một cái, chắc là một cặp, e là còn con nhỏ."
Lợn rừng thường sống theo đàn gia đình, lẽ hai con lớn ngoài kiếm ăn, trong hang thể vẫn còn lợn con.
"Vậy giờ ?" Liễu Nhân Nhân chút lo lắng, họ thể cứ đợi mãi ở đây .
Buổi trưa nhiệt độ cao, hai con lợn đều c.h.ế.t, xử lý nhanh kẻo thịt ôi.
Hơn nữa hai con lợn m.á.u me đầm đìa, sợ mùi m.á.u tanh sẽ dụ thú dữ khác tới.
Cố Thành chống hông trầm tư một lát : "Đào mấy cái bẫy ở cửa hang , đào xong mang lợn về."
Tuy nhiên, hai con lợn sáu bảy trăm cân, chỉ dựa hai họ thì thể mang về hết .
Liễu Nhân Nhân tính toán: "Hay là em về gọi mấy sang giúp?"
Cố Thành yên tâm để cô một , dứt khoát bảo: "Mang một con về , nhờ các trai em lên đây đào bẫy giúp."
Vừa đông đào bẫy cũng nhanh hơn.
Liễu Nhân Nhân thấy thế cũng hợp lý, hai thống nhất xong liền mang lợn xuống núi.
Con lợn to thế cũng chẳng giấu ai.
Dọc đường gặp mấy trong thôn, thấy Cố Thành vác con lợn rừng to tướng, ai nấy đều trợn tròn mắt kinh ngạc.
"Cố Thành, các gặp lợn rừng núi ?" Có kìm hỏi.
Cố Thành trả lời nhẹ tênh: "Vâng, lúc lấy củi gặp , may mắn đ.á.n.h c.h.ế.t nó."
Có ghen tị thèm thuồng, con lợn to thế chắc hơn 300 cân, ăn đến bao giờ cho hết?
Chẳng mấy chốc, cả thôn đều nhà Liễu Nhân Nhân săn lợn rừng.
Không ít kéo đến xem náo nhiệt, dò hỏi xem nhà cô định xử lý con lợn thế nào, thể dùng đồ đổi lấy thịt ?
Dân làng mấy tháng nay mùi thịt .