Đến thành phố, hai xuống xe.
Thành phố rõ ràng sầm uất hơn huyện lỵ nhiều, tuy nhà cao tầng san sát nhưng nhà hai, ba tầng thì thấy nhan nhản. Không như ở huyện nhà trệt. Người phố tấp nập, quần áo, khí sắc cũng hơn hẳn ở huyện.
Có điều... phố cũng nóng như thiêu như đốt.
Mới hơn 8 giờ sáng mà mặt trời gay gắt, đường ai nấy mồ hôi nhễ nhại. Liễu Nhân Nhân sợ đen da nên đội một chiếc mũ rơm rộng vành. Cô liếc Cố Thành, chồng cô ngày nào cũng phơi nắng , mặt đen như than. Những khác đa phần cũng .
Thấy vợ , Cố Thành tưởng cô tiếp, bèn hỏi: “Chúng đến bệnh viện nhé?”
Chỗ cũng gần bệnh viện, Liễu Nhân Nhân gật đầu: “Vâng, thôi .”
Trời nóng quá thể, bước chân hai vô thức nhanh hơn.
Đến bệnh viện, Liễu Nhân Nhân nhờ bác sĩ kê đơn t.h.u.ố.c trị cảm nắng. Bệnh viện thế mà cũng hạn chế lượng mua, do say nắng quá nhiều, sợ kẻ đầu cơ tích trữ bán chợ đen giá cao. Mua t.h.u.ố.c còn cần cả giấy giới thiệu để kiểm soát mua. Liễu Nhân Nhân đầu đến đây nên mang theo giấy, nhưng cũng chỉ mua hai hộp.
Cô chê ít, nhét hai hộp t.h.u.ố.c túi xách kéo Cố Thành khỏi bệnh viện, háo hức : “Mình Cửa hàng bách hóa tổng hợp xem .”
Trước đây một cô sợ phiền phức nên dám mua nhiều. Lần Cố Thành cửu vạn, cô thể mua sắm thỏa thích. Ngoài tiền mặt, Liễu Nhân Nhân mang hết các loại tem phiếu tích cóp để tiêu cho bằng hết. Quan trọng nhất là xem quạt điện .
Cửa hàng bách hóa thành phố lớn, cao tận năm tầng, trông bề thế. Liễu Nhân Nhân thẳng đến quầy đồ điện gia dụng. Đồ điện lúc còn nghèo nàn: đèn pin, đài radio, máy hát, bóng đèn... Tuy là cửa hàng lớn nhưng những món lúc nào cũng sẵn hàng, cần gấp thì đặt .
Hàng hóa quầy lèo tèo, Liễu Nhân Nhân đảo mắt một vòng cũng thấy quạt điện . Nghĩ cũng , thời khoa học kỹ thuật phát triển, dù quạt điện thì cũng thể phổ biến đến các thành phố nhỏ nhanh thế .
Cô bán hàng ở quầy điện máy là một cô gái trẻ, thấy Liễu Nhân Nhân ăn mặc tươm tất, xinh , dường như đang tìm kiếm gì đó liền hỏi: “Đồng chí cần giúp gì ạ?”
“Quầy các cô... chỉ mấy thứ thôi ?” Liễu Nhân Nhân hỏi.
Cô bán hàng ngơ ngác: “Vâng, đồng chí mua gì?”
Cũng tại thời buổi kinh tế khó khăn, thành phố cũng thắt lưng buộc bụng. Chứ bình thường, hàng ở quầy cứ về đợt nào là hết veo đợt , gì đến lượt khác kén cá chọn canh.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-172-dep-xang-dan.html.]
Thấy nụ mặt cô gái tắt ngấm, Liễu Nhân Nhân ngại ngùng: “Không gì, chỉ xem qua thôi.” Không thứ cần, cô cũng nán mà sang quầy khác.
Cố Thành thấy thế thắc mắc: “Nhân Nhân, em định mua gì ?” Nếu cửa hàng , thể hỏi chỗ khác giúp cô.
Liễu Nhân Nhân tiện thẳng, chỉ đáp: “Trời nóng quá, em tìm xem cách nào chống nóng thôi.” Xem ... chỉ còn cách về nhà uống thêm mấy bát chè đậu xanh.
Hai sang các quầy khác, tiền nong rủng rỉnh nên thấy gì ưng ý là Liễu Nhân Nhân mua. Cô mua ba đôi dép xăng-đan da, mỗi một đôi cho mát. Người nhà quê mùa hè giày rơm tự bện, nhưng giày rơm thô ráp, cô quen. Cố Thành đường đường là cán bộ, giày rơm cũng tiện. Còn Cố Viêm Viêm da dẻ non nớt, giày rơm sợ xước chân.
Cô chọn thêm mấy khúc vải bông trắng loại , định về may cho hai bố con mấy cái áo ba lỗ. Thời ít đồ chơi trẻ em, lượn một vòng cô mới mua cho con quả bóng rổ về đá chơi. Tất nhiên giá rẻ chút nào.
Ngoài chỉ đồ ăn. Cửa hàng bách hóa thành phố nhiều loại thực phẩm hơn ở huyện, chủng loại cũng đa dạng. Liễu Nhân Nhân mua một hộp bánh Sachima hiệu cũ, một hộp bánh quy quýt hồng, một hộp bánh quy cao cấp, một lon sữa mạch nha và hai hộp đồ hộp trái cây.
Kẹo thì cô mua, mua về Cố Viêm Viêm đòi ăn suốt, trẻ con ăn nhiều đồ ngọt . Cô mua thêm hai hộp thanh nhiệt, về pha uống cho đỡ nóng.
Ra khỏi cửa hàng bách hóa thì trời càng nóng dữ dội. Gần trưa, hai quyết định Cửa hàng ăn uống quốc doanh dùng bữa. giờ cao điểm nên quán đông nghịt khách. Cửa hàng ăn uống quốc doanh cũng như Cung Tiêu Xã, là đơn vị tập thể, dù mất mùa cũng tăng giá mấy, nên ăn ở đây vẫn hời so với mua chợ đen.
Liễu Nhân Nhân thực đơn, hôm nay món ăn khá phong phú. Món chính sủi cảo nhân thịt heo cần tây, bánh bao thịt, màn thầu, mì sợi, bánh ngũ cốc. Món xào thịt xào ớt, sườn xào chua ngọt, trứng chiên hành, đậu đũa kho cà tím, cải thảo xào giấm, khoai tây thái sợi xào chua cay. Ngoài còn canh củ cải thái sợi, canh trứng gà.
Hai tiền phiếu nhưng cũng dám hoang phí quá. Họ gọi bốn cái màn thầu trắng, một đĩa thịt xào ớt và một bát canh củ cải.
Cố Thành bảo cô: “Nghe đầu bếp ở đây bánh bao ngon lắm.”
Liễu Nhân Nhân: “...Thế cho em thêm hai cái bánh bao thịt!”
Quán đông nên nóng hầm hập. giờ ở cũng nóng, đành chịu khó . Đợi một lúc lâu đồ ăn mới bưng . Đầu bếp bánh tâm, cái bánh bao trắng trẻo mập mạp to hơn cả nắm tay Cố Thành.
Lâu ăn bánh bao, Liễu Nhân Nhân thèm nhỏ dãi. Cô gắp một cái ăn ... Vỏ bánh mỏng nhân nhiều, c.ắ.n một miếng nước thịt tứa , thơm lừng khoang miệng. Tươi ngon mọng nước, ngon hơn hẳn bánh cô tự ở nhà.
Liễu Nhân Nhân giơ ngón cái lên: “Ngon tuyệt!”
Tiếc là trời nóng quá, nếu cô mua mấy cái mang về cho cả nhà nếm thử. Ăn hết một cái bánh bao, Liễu Nhân Nhân no sáu bảy phần, màn thầu cô đụng đến. Cô chỉ gắp vài miếng thịt xào ớt và húp non nửa bát canh củ cải.