Chỗ thức ăn thừa, Liễu Nhân Nhân bảo Cố Thành giải quyết nốt. Thời tiết đồ ăn tiện gói mang về, lỡ thiu thì phí của.
Trời nóng đường đúng là cực hình, ăn xong bến xe, hai ướt đẫm mồ hôi. Liễu Nhân Nhân lau mồ hôi, thầm may mắn vì mang Cố Viêm Viêm theo.
Về đến khu đại viện ở huyện, hai về thôn ngay mà tranh thủ dọn dẹp nhà cửa.
Hạn hán kéo dài, sông suối giếng nước trong thôn cạn khô, giếng công cộng trơ đáy, nước ăn nước uống thành vấn đề lớn. Dạo nhà Liễu Nhân Nhân thường xuyên đến xin nước, cho mãi cũng khó mà cho cũng dở. Cô thấy tình hình mấy lạc quan, thôn làng ngày càng bất , ngày cả nhà dọn lên huyện ở. Dọn dẹp cho sạch sẽ, lúc cần là dọn ở ngay.
Khu đại viện cũng giếng, lẽ do lâu ở nên mực nước vẫn còn sâu. Hai vợ chồng hì hục hơn một tiếng đồng hồ mới dọn dẹp xong mấy gian nhà.
Liễu Nhân Nhân nghỉ một lát sân nhổ đám rau tề trồng đợt . Đây là lứa thứ hai cô thu hoạch. Cố Thành về tiện đường ghé qua tưới nước nên rau c.h.ế.t khô. Do ít chăm sóc nên rau mọc lắm, nhưng mang về cho lợn ăn cũng đỡ công lên núi tìm rau dại.
Cô nhổ đầy một sọt rau tề, chừng hơn mười cân, nhiều bằng lứa . Có lẽ do trồng liên tục đất kịp hồi phục dinh dưỡng. Cân nhắc một lát, cô quyết định gieo tiếp ngay. Phải để đất nghỉ ngơi mươi mười lăm ngày hãy trồng tiếp. Rau tề sức sống mãnh liệt, trồng kiểu gì cũng ăn. Hơn nữa vị ngon, nộm nhân sủi cảo đều tuyệt. Quan trọng nhất là thời gian sinh trưởng ngắn, hơn một tháng là thu hoạch . Thế nên Liễu Nhân Nhân định đổi loại rau khác, lứa vẫn trồng rau tề.
Đang định rửa rau thì tiếng gõ cửa.
“Ai đấy ạ?” Liễu Nhân Nhân thắc mắc, ai mà tin cô lên huyện nhanh thế nhỉ.
“Nhân Nhân , thím đây...” Là thím Chu, thím thấy bên cạnh động tĩnh liền đoán Liễu Nhân Nhân lên, sang xem thì đúng thật.
Liễu Nhân Nhân ngượng ngùng: “...Thím , hôm nay cháu mang đồ lên đổi.”
“Thím .” Thím Chu chỉ đổi chác, hôm nay thím vui, tít mắt đưa cho cô một cái túi: “Thím đổi ít vừng, biếu cháu một ít ăn lấy thảo.”
Cái túi khá nặng, ít cũng hai ba cân. Liễu Nhân Nhân từ chối: “Thím ơi, thế ngại quá.” Giờ cái gì ăn cũng quý.
Thím Chu thật thà: “Đừng khách sáo, nhà thím đổi mười mấy cân cơ, ăn thoải mái.”
Thực là con trai thím mua giúp, đồng nghiệp quê trồng vừng nên mua nhiều. Thím Chu nghĩ ngày thường Liễu Nhân Nhân giúp thím đổi đồ ăn, nhờ cô mà hơn một năm nay nhà thím ăn uống dư dả, dù mất mùa vẫn thịt trứng. So với các nhà khác ở huyện thì hơn nhiều. Vì thế thím thật lòng ơn cô, nên mới mang vừng sang biếu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-173-say-nang.html.]
Thịnh tình khó chối từ, Liễu Nhân Nhân nhận lấy, biếu thím một hộp trái cây đồ hộp quà đáp lễ.
Rửa sạch sọt rau tề xong, hai vợ chồng đạp xe về thôn. Về đến nhà, Liễu Nhân Nhân dọn đồ, Cố Thành sang nhà ngoại đón con. Cô bảo mang sọt rau tề sang, kèm theo một gói bánh và một hộp .
Rửa tay xong, Liễu Nhân Nhân bếp múc hai bát bột mì nhào. Lúc rửa rau, cô chọn riêng một nắm rau non, lát nữa băm cùng thịt khô nhân. Tối nay ăn sủi cảo nhân thịt rau tề.
“Mẹ ơi...” Cố Viêm Viêm chạy lon ton từ ngoài , ôm c.h.ặ.t c.h.â.n , chu cái miệng nhỏ lên: “Đói đói!”
Nhóc con nặng trịch, thịt chắc nịch nên béo quá. Thằng bé vận động nhiều, suốt ngày chạy nhảy với mấy chị họ bên ngoại, mặt mũi giờ đen nhẻm như than, chẳng trắng hơn bố là bao. Liễu Nhân Nhân mỗi cái mặt đen sì của con là đau cả đầu. Được cái thằng bé khỏe mạnh, ít ốm vặt.
Bị cục thịt dính chặt chân, Liễu Nhân Nhân nóng toát mồ hôi, cô lắc chân: “Cố Viêm Viêm, con buông , sủi cảo cho con ăn.”
Cố Viêm Viêm buông, vỗ vỗ bụng: “Muốn... đói đói!” Nó kêu đói là ăn ngay.
Liễu Nhân Nhân trêu: “ sủi cảo nấu chín mới ăn chứ.”
Cố Viêm Viêm mở to đôi mắt tròn xoe, ngước lên: “Ăn... bánh.” Ăn bánh quy cũng no bụng mà.
Nó đói cơm, bà ngoại đời nào để cháu đói. Rõ ràng là thằng bé lên cơn thèm ăn vặt. Nghĩ con cả ngày ăn quà vặt, Liễu Nhân Nhân xoa đầu con: “Đi tìm bố , lát nữa là ăn cơm , bánh quy chỉ ăn một cái thôi đấy nhé?”
Cố Viêm Viêm gật đầu lia lịa, toe toét chạy tìm bố. Vì Cố Thành chiều con, cho ăn bánh kẹo nhiều dẫn đến biếng ăn cơm, nên Liễu Nhân Nhân thu hồi quyền quản lý đồ ăn vặt. Cố Viêm Viêm ăn đồng ý. Cố Thành cũng mừng vì vợ quản vụ , đỡ khó xử mỗi khi con đòi.
Đêm khuya, cả nhà đang ngủ say thì ngoài sân tiếng đập cửa dồn dập. Con ch.ó vàng sủa ầm ĩ. Cả nhà giật tỉnh giấc, Liễu Nhân Nhân ôm con dỗ dành, còn Cố Thành mở cửa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Là Liễu Minh Viễn. Anh vẻ mặt hốt hoảng: “Em rể, hình như cha say nắng , ăn tối xong là bắt đầu nôn mửa, giờ liệt giường dậy nổi, với cả định đưa cha bệnh viện gấp.”
Ông Liễu Lai Phúc tham công tiếc việc, dù ruộng đồng khô hạn vẫn cố đồng chăm sóc, khuyên can thế nào cũng . Trong thôn nhiều già cũng thế, với họ hoa màu là mạng sống. Mấy ngày nay ngày nào cũng ngất vì nắng nóng.
Chiều nay về ông thấy khó chịu, ăn cơm , đúng triệu chứng say nắng. Bà Khương Thúy Hoa định đưa viện nhưng ông nhất quyết , bảo nghỉ tí là khỏe. Giờ thì... bệnh tình trở nặng.