Liễu Nhân Nhân cũng cuống lên: “Đạp xe cho nhanh...”
trời tối, đường khó , đạp xe cẩn thận. Cố Thành ngay: “Để em chở cha .” Anh lái xe vững hơn, mấy em nhà vợ mới tập xe, lỡ ngã thì khổ.
Liễu Nhân Nhân nhíu mày: “Em cùng luôn.” Xảy chuyện thế cô ở nhà cũng ngủ , theo gì còn hỗ trợ . Còn Cố Viêm Viêm... bế sang ngủ với bà ngoại một đêm .
Cố Thành gật đầu: “Đi nhanh thôi.” Nói bế Cố Viêm Viêm cửa . Liễu Nhân Nhân định ngay nhưng khựng , lục tủ lấy hai hộp t.h.u.ố.c mới mua và ít tiền mang theo. Bên nhà chắc nhiều tiền mặt, đủ .
Tình hình ông Liễu nghiêm trọng hơn cô tưởng. Khi họ sang đến nơi, ông mê man bất tỉnh. Thế thì xe đạp , cuối cùng mấy em đành đặt ông lên xe cải tiến kéo . Liễu Nhân Nhân và Cố Thành cũng theo.
Kéo xe hộc tốc lên huyện, cả nhóm lao thẳng bệnh viện tìm bác sĩ. Bác sĩ qua phán ngay là say nắng.
Say nắng chữa ? Đương nhiên là .
vấn đề là chữa , mà là bệnh viện hết thuốc!
Vị bác sĩ trung niên khó xử: “Gần đây say nắng nhiều quá, lô t.h.u.ố.c cuối cùng của bệnh viện hết sạch .”
Liễu Minh Viễn tin: “Bệnh viện to thế thuốc? Bác sĩ, cha nặng thế , ông chữa tạm cho ông cụ ?”
Bác sĩ giọng cũng gắt lên: “Cái ... lừa gì? Bệnh viện bao nhiêu đang chờ t.h.u.ố.c kìa, chữa thì chờ, thì về nhà!”
Đêm hôm khuya khoắt mà hành lang bệnh viện chật kín , đa phần đều là nạn nhân của đợt nắng nóng . Bệnh viện hết thuốc, họ chỉ chờ.
Cố Thành vỗ vai Liễu Minh Viễn bảo bình tĩnh, sang hỏi bác sĩ: “Bao giờ thì t.h.u.ố.c về ạ?”
Bác sĩ mất kiên nhẫn, xua tay: “ mà .” Thời tiết cực đoan chỉ riêng chỗ , t.h.u.ố.c men ở cũng khan hiếm, ông chỉ là bác sĩ quèn, bao giờ t.h.u.ố.c ông chịu.
tình trạng ông Liễu thể trì hoãn...
Liễu Nhân Nhân lấy bình tĩnh, lấy từ túi xách một hộp thuốc, hỏi: “Bác sĩ, t.h.u.ố.c dùng ?”
Bác sĩ cầm lấy xem, ngạc nhiên: “Cô lấy t.h.u.ố.c ở ?”
Liễu Nhân Nhân: “ mua ở bệnh viện thành phố.”
Hộp t.h.u.ố.c đúng là cô mua phố hôm nay thật, chứ nếu lấy từ hệ thống cô dám công khai thế . Cô bác sĩ, dám tự tiện cho cha uống, hỏi bác sĩ cho chắc.
Nghe thái độ bác sĩ dịu hẳn: “Đương nhiên là dùng , bệnh viện đang thiếu đúng loại đây, mau cho ông cụ uống .”
Được bác sĩ đảm bảo, Liễu Nhân Nhân xin ít nước cho cha uống thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-174-nhao-su.html.]
Lúc , thấy cô t.h.u.ố.c liền sán gần: “Cô ơi, cô thể chia cho ít t.h.u.ố.c ?”
Liễu Nhân Nhân khựng , ngay: “Xin , chỉ một hộp, cha lát nữa còn uống tiếp.”
Người mở miệng là một phụ nữ trung niên, tay bế một bé trai chừng tám tuổi, thằng bé cũng say nắng. Chị chờ t.h.u.ố.c từ chiều đến giờ vẫn . Chị chờ chứ con trai thì . Thấy t.h.u.ố.c quý, chị dễ buông tha.
Người phụ nữ đỏ hoe mắt: “Cô ơi, con còn bé quá, cô ơn phước thương lấy nó, chia cho ít t.h.u.ố.c với.”
Liễu Nhân Nhân nhíu mày... Chưa kịp gì thì trong đám đông nhao nhao lên:
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“ đấy cô ơi, chia cho chúng một ít !”
“ cũng , sắp xong !”
“Cô gái, trả giá cao mua t.h.u.ố.c của cô...”
Thấy "mồi ngon", bu ngày càng đông.
Liễu Nhân Nhân: “...”
Ở đây cô thuốc, đúng là miếng mồi béo bở. Nếu đang ở bệnh viện chắc lao cướp .
“Làm gì đấy? Các định cướp cạn !” Liễu Minh Viễn thấy thế lập tức chắn mặt em gái. Có Cố Thành và mấy em nhà họ Liễu chắn, đám đông cũng dám càn. họ cứ nhao nhao đòi chia thuốc, ồn ào chịu nổi.
Cứ thế . Liễu Nhân Nhân đau đầu, cô đập mạnh tay xuống bàn cái "rầm". Đám đông chợt im bặt.
Liễu Nhân Nhân ném hộp t.h.u.ố.c cho bác sĩ: “Thuốc chỉ một hộp, bác sĩ cứ dùng cho ai bệnh nặng .” Còn cho ai... thì việc của cô. Ai cũng đáng thương cả, để bác sĩ quyết định.
Vị bác sĩ cầm hộp t.h.u.ố.c cũng đau đầu. nhờ thế mà phía Liễu Nhân Nhân yên . Họ tranh thủ lùi xa một chút.
Liễu Minh Viễn vẫn còn ấm ức: “Sao cho chúng nó thuốc, cha khỏi .” Bệnh viện bao giờ thuốc, giờ cho thì cha tính ?
Liễu Nhân Nhân thấy xung quanh ai mới thì thầm: “Yên tâm, em lừa bọn họ đấy, trong túi em vẫn còn một hộp nữa.” Nếu thiếu thì mai cô lên phố chuyến nữa.
Liễu Minh Viễn thở phào: “... mà cũng nên cho bọn họ.” Lũ đó nào dạng , quá hời cho chúng nó.
Liễu Nhân Nhân thở dài: “Thôi kệ, ai cũng cái khó.” Hơn nữa đưa t.h.u.ố.c thì họ cũng khó mà thoát êm .
Trời khuya, giờ chạy về cũng vất vả, chắc chắn tình hình của ông Liễu. Liễu Nhân Nhân xin một giường bệnh để cha theo dõi một đêm. Nếu mai đỡ thì chuyển lên tuyến .
Còn những khác... Liễu Nhân Nhân là con gái nên ở chăm cha, cô định về. Mấy em trai cũng ở . Liễu Nhân Nhân mặc kệ, cô bảo Cố Thành về vì mai còn , trông Cố Viêm Viêm.