Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 176: Xưởng sắt thép
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:44:30
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người thành phố ngay cả nhà ở cũng cấp phát, mà là nhà ngói rộng rãi thế . Không giống nhà quê bọn họ, lụng vất vả hơn nửa đời cũng chẳng dựng nổi gian nhà ngói.
mà... cũng nhờ con rể tiền đồ mới phân cho căn nhà như .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Liễu Nhân Nhân đỡ ông Liễu Lai Phúc xuống, dặn dò: "Cha, cha cứ nghỉ ngơi , chỗ nào khó chịu thì gọi con nhé."
Sau khi sắp xếp thỏa cho cha, mấy em nhà họ Liễu cũng chuẩn về.
Ông Liễu Lai Phúc dặn với theo: "Lát nữa nhớ mang lương thực của cha lên đây đấy."
Ông vẫn giữ tư tưởng cũ, mấy đứa con trai, giờ lên ở nhà con gái, lý nào bắt con gái nuôi cơm.
Liễu Nhân Nhân tiễn mấy trai cửa.
Liễu Minh Viễn với cô: "Cô út, chiều nay sẽ chuyến nữa, cần tiện thể đón thằng Viêm Viêm sang luôn ?"
Chiều nay chắc chắn lên huyện , lúc nãy chắc chắn cha chịu ở , giờ quyết định ở thì mang quần áo và lương thực lên.
Liễu Nhân Nhân nghĩ ngợi một chút lắc đầu: "Không cần , chờ chiều Cố Thành tan , em bảo về thôn đón con, tiện thể còn thu dọn ít đồ đạc mang sang nữa."
Lúc đó mặt trời xuống núi, trời đỡ nắng, đón Cố Viêm Viêm là .
Sau khi mấy trai về, thấy cha ngủ, Liễu Nhân Nhân xách giỏ ngoài. Cô cũng xa, chỉ định ghé qua chỗ thím Lý mua ít rau.
Đã một thời gian cô lên huyện ở, gạo trong nhà thì thiếu, mắm muối tương dấm cũng đủ cả. Giờ chỉ cần mua thêm chút rau là thể nấu cơm.
Lúc trời cũng còn sớm, đến chỗ thím Lý nhiều. Đồ của nhà thím Lý cũng chẳng còn bao nhiêu, tuy nhiên chủng loại thì vẫn khá phong phú.
Đang là giữa hè, mùa rau củ quả chín rộ, như mùa đông chỉ củ cải với cải trắng.
"Nhân Nhân , giờ mua rau thế?" Thím Lý thắc mắc.
Nếu thím nhớ nhầm thì Liễu Nhân Nhân sống ở quê, lẽ thiếu rau xanh mới . Trước đây, Liễu Nhân Nhân đến chỗ thím chủ yếu là để đổi lương thực, thịt hoặc trái cây.
Liễu Nhân Nhân thuận miệng đáp: "Dạo cháu lên huyện ở ạ."
Thím Lý vỡ lẽ: "Ra là thế..."
Hiện tại đồ ăn ở chợ đen đắt đỏ vô cùng, rau xanh một đồng một cân, trứng gà ba đồng một cân, thịt lợn thì càng đắt, năm đồng một cân.
"Cháu gặp may đấy, hôm nay khéo thu một con lợn." Thím Lý , chỗ thím ngày nào cũng thịt bán.
Liễu Nhân Nhân mua một củ cải, mấy quả cà tím. Về phần thịt lợn, thấy đắt quá nên cô chỉ lấy một dẻ sườn. Thời buổi sườn rẻ hơn thịt, chỉ bốn đồng một cân.
Rau dưa cũng cần mua nhiều, chiều nay Cố Thành về thôn, cô sẽ bảo mang thêm ít rau ở nhà lên. Mua ba món mà Liễu Nhân Nhân tốn mất tám đồng bạc.
Về đến nhà, Liễu Nhân Nhân lén lấy từ gian năm cân đậu xanh, một cân đậu cô ve, một cân trứng gà, hai cân thịt lợn, năm cân bột mì trắng và hai cân táo . Dầu hạt cải cô cũng lấy hai cân, cô nấu ăn quen tay cho nhiều dầu, khoản tiết kiệm .
Chưa đến trưa, Liễu Nhân Nhân tranh thủ nấu một nồi chè đậu xanh, thả xuống giếng ngâm cho mát.
Vừa nấu xong chè thì ông Liễu Lai Phúc tỉnh. Liễu Nhân Nhân cho cha uống thuốc, bảo ông xuống nghỉ ngơi tiếp.
Ông Liễu xua tay, bảo con gái đỡ dậy một lát. Nằm cả ngày, xương cốt rã rời hết cả. Ông trời sinh vất vả, tự dưng bắt , ông thấy khó chịu khắp .
Ông Liễu liếc con gái, hỏi: "Khi nào thì đón thằng Viêm Viêm sang?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-176-xuong-sat-thep.html.]
Ông nghĩ, đồng việc thì ít nhất cũng trông cháu giúp con cái chứ?
Liễu Nhân Nhân dở dở : "...Cha , cha cứ lo tịnh dưỡng cho khỏe , đừng chuyện gì cũng lo thế."
Ông Liễu bứt rứt: "Cha khó chịu lắm."
Liễu Nhân Nhân: "..."
Ngẫm , để cha một cũng buồn chán thật. Liễu Nhân Nhân thở dài: "Chiều nay, chiều nay con bảo Cố Thành đón Viêm Viêm sang, tiện thể mang cả cái đài radio sang nữa. Đến lúc đó cha đài cho đỡ buồn."
"Thế thì ." Ông Liễu nhớ đến cái máy hát lạ lẫm nhà con gái, kể cũng thú vị.
Bữa trưa, Liễu Nhân Nhân nấu canh sườn củ cải và đậu cô ve kho cà tím.
Bác sĩ dặn ông Liễu nên ăn thanh đạm, thế nên lúc nấu, Liễu Nhân Nhân bỏ ớt, gia vị cũng nêm nhạt hơn ngày. Món chính là màn thầu bột mì trắng.
Ông Liễu mâm cơm mà mắt tròn mắt dẹt: "Cái ... Chẳng lễ tết gì, ăn sang thế gì, định sống qua ngày nữa ?"
Thời buổi nào , nào là sườn, nào là bột mì trắng, quá xa xỉ. Đứa con gái của ông, kẽ tay to quá (hoang phí), chẳng lo liệu cuộc sống gì cả.
Liễu Nhân Nhân : "Cha, chẳng cha đang ốm , ăn chút đồ cho sức, bệnh mới nhanh khỏi."
"Thế thì quá ." Ông Liễu sắc trời, hỏi con gái, "Mà , Cố Thành vẫn về ăn cơm?"
Liễu Nhân Nhân đưa đôi đũa cho cha, đầu cũng ngẩng lên, đáp: "Anh còn con lên huyện ở, con cũng gọi về."
Buổi trưa trời nắng chang chang, cô chạy xưởng sắt thép gọi Cố Thành về. Anh nghỉ trưa một tiếng, về về cập rập lắm, thà ăn ở nhà ăn tập thể còn tiện hơn.
"Thế thì phép." Ông Liễu mắng con gái một câu. Đồ ăn ngon thế , gọi con rể về ăn?
Liễu Nhân Nhân múc cho ông bát canh sườn: "Cha, cha đừng lo cho , nhà ăn cơm, thức ăn cũng tệ ạ."
"Ăn ở nhà ăn tốn tiền, bằng ăn ở nhà cho tiết kiệm." Ông Liễu lầm bầm.
Cuộc sống vẫn tính toán chi li, tiết kiệm đồng nào đồng . Thời buổi ai cũng thế cả, Liễu Nhân Nhân tranh luận với ông, chỉ hùa theo: "Vâng, tối con sẽ với ." Còn trưa mai về ăn thì .
Buổi chiều, Liễu Nhân Nhân ở nhà rảnh rỗi việc gì, bèn đội mũ ngoài một chuyến. Cô đến xưởng sắt thép tìm Cố Thành, báo cho chuyện cha đang ở nhà . Bảo tan thì về thôn Liễu đón Cố Viêm Viêm, dặn dò cần mang những đồ gì lên.
Xưởng sắt thép cách khu đại viện xa. Diện tích nhà máy lớn, bên trong mấy dãy nhà bốn năm tầng, gạch đỏ ngói đen. Nhìn hun hút thấy điểm cuối, trông vô cùng bề thế. Ở cổng lớn còn cả phòng bảo vệ.
Cổng lớn lúc đang đóng, phận sự miễn . Liễu Nhân Nhân cũng chẳng , nhà máy rộng thế , cô cũng chẳng tìm .
"Cô , cô việc gì đấy?" Bác bảo vệ thấy cô cứ cổng bèn lên tiếng hỏi.
Đây là đầu tiên Liễu Nhân Nhân đến xưởng sắt thép, chẳng ai mặt cô.
Liễu Nhân Nhân mỉm : "Bác ơi, bác ơn gọi giúp cháu Cố Thành đây ạ?"
"Cố Thành?" Bác bảo vệ trố mắt, "Cô tìm Phó xưởng trưởng Cố ?"
Liễu Nhân Nhân gật đầu.
Bác bảo vệ cô từ đầu đến chân một lượt.