Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 177: Tới nơi

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:44:31
Lượt xem: 46

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc , bác bảo vệ ngờ vực hỏi: "Cô là gì của Phó xưởng trưởng Cố?"

 

"...Cháu là vợ ." Liễu Nhân Nhân đáp.

 

"Cái gì?" Bác bảo vệ kinh ngạc tột độ, "Cô là vợ Phó xưởng trưởng Cố á? Phó xưởng trưởng Cố kết hôn ?"

 

Lần đến lượt Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên, cô khó hiểu : "Sao thế ạ, Cố Thành kết hôn ?"

 

Cố Thành việc ở xưởng cũng hơn hai năm , chẳng lẽ ai gia đình?

 

"Cũng hẳn." Bác bảo vệ gãi đầu ngượng ngùng, "...Là Phó xưởng trưởng Cố qua , bảo kết hôn."

 

Chỉ điều, trong xưởng ai từng tận mắt thấy vợ Cố Thành bao giờ. Thế nên cứ đồn đại rằng Phó xưởng trưởng Cố thực vẫn lập gia đình. Chứ thì, Cố Thành tuổi trẻ tài cao đến chức phó xưởng trưởng, mai cho chắc đạp nát cả ngạch cửa . Mọi đều cho rằng Cố Thành tính tình lạnh lùng, sợ phiền phức nên mới tung tin vợ.

 

Đương nhiên, bác bảo vệ đây cũng nghi Cố Thành vợ, còn nhen nhóm ý định giới thiệu cô cháu gái đang ở Hội phụ nữ cho . Sau khi từ chối, bác cứ tưởng Cố Thành chê cháu , còn buồn bực mất một thời gian dài.

 

Không ngờ... Cố Thành thế mà kết hôn thật.

 

Liễu Nhân Nhân e thẹn, hỏi nữa: "Bác ơi, bác gọi giúp cháu Cố Thành đây một chút ạ? Cháu việc cần với . Bác cứ bảo cháu là Liễu Nhân Nhân tìm ."

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Bác bảo vệ thấy cô xinh , ăn mặc tươm tất, giống kẻ lừa đảo. Bác nghĩ bụng, nếu Liễu Nhân Nhân thật, cô gái mặt quả thực là vợ của Phó xưởng trưởng Cố... thì bác đúng là đắc tội nổi.

 

Bác bảo vệ liền khách khí : "Phó xưởng trưởng Cố giờ chắc đang ở văn phòng, là cô tự tìm ?"

 

Để vợ phó xưởng trưởng cứ đợi ngoài cổng thì cũng .

 

Liễu Nhân Nhân ngập ngừng : "Bác ơi, bác giúp cháu gọi ạ, nhà máy rộng thế cháu tìm ."

 

Trời nóng thế , bắt cô đội nắng tìm , Liễu Nhân Nhân thật sự chút nào.

 

Bác bảo vệ toe toét: "Kể cũng , cái xưởng của to thật đấy, cả cái thành phố chẳng tìm mấy nhà máy to thế ."

 

Liễu Nhân Nhân mới đến đầu, khả năng cao là lạc đường thật. Bác bảo vệ bèn mời Liễu Nhân Nhân trong phòng đợi, còn thì tìm Cố Thành.

 

Đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, Liễu Nhân Nhân mới thấy Cố Thành chạy tới. Chỉ thấy chân sải dài như bay, bác bảo vệ chạy theo thở hồng hộc.

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

"Xảy chuyện gì thế?" Lần đầu tiên Liễu Nhân Nhân đến xưởng tìm, Cố Thành tưởng cô gặp rắc rối gì nên vội vàng chạy .

 

"Không ." Liễu Nhân Nhân lấy khăn tay trong túi lau mồ hôi cho , giải thích, "Bác sĩ cho cha xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, em thấy cha vẫn khỏe hẳn nên để cha ở bên khu nhà tập thể, lỡ chuyện gì đưa bệnh viện cũng tiện."

 

Cố Thành thở phào: "Em quyết định là ." Chuyện cần cố ý báo cáo với .

 

Liễu Nhân Nhân , tiếp: "Cha ở huyện thì em chắc chắn chăm sóc, cho nên... thời gian em sẽ ở đây luôn. Anh tan thì về thôn một chuyến, đón Viêm Viêm lên, thu dọn quần áo thường ngày của con mang theo, với ... hái ít rau trong vườn nữa nhé."

 

Mấy việc khác thì thôi, nhưng trong nhà còn gà với thỏ, hôm nào cô vẫn tranh thủ về thôn Liễu một chuyến để dặn dò cô chăm sóc giúp.

 

Cố Thành ừ một tiếng: "Anh ."

 

Thấy vẻ gì là vui, Liễu Nhân Nhân : "Không gì nữa , việc ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-177-toi-noi.html.]

 

Cố Thành giơ tay xem đồng hồ, hỏi: "Có lên văn phòng một chút , sắp tan , lát nữa đưa em về?"

 

Liễu Nhân Nhân cần đưa: "Thôi cần , cũng chẳng xa xôi gì, cha còn đang ở nhà một , em về đây."

 

Nói xong cô chuẩn rời , thấy bác bảo vệ, Liễu Nhân Nhân với bác: "Làm phiền bác quá ạ."

 

Bác bảo vệ sững , vội xua tay rối rít: "...Không phiền, phiền ạ."

 

Đùa , Phó xưởng trưởng Cố đang lù lù bên cạnh, bác dám tranh công, hơn nữa bác cũng gì to tát .

 

Trời nóng thật, bộ hơn mười phút mà Liễu Nhân Nhân toát cả mồ hôi hột. Về đến nhà, cô kéo nồi chè đậu xanh giếng lên, múc hai bát, bưng một bát cho cha.

 

Nghỉ ngơi một ngày, tinh thần ông Liễu khá hơn nhiều. Trưa nay ăn cơm cũng thấy ngon miệng, chỉ cần ăn là cơ thể sẽ dần hồi phục. Có điều ông thấy rảnh rỗi quá đ.â.m chán, việc gì khiến ông bứt rứt.

 

Ông ngay cửa nhà chính, dáng vẻ trông ngóng mòn mỏi: "Mấy con mãi vẫn thấy đến nhỉ."

 

Sáng nay dặn mang lương thực lên huyện mà giờ vẫn thấy bóng dáng .

 

Mắt thấy trời sắp tối, Liễu Nhân Nhân thầm nghĩ: "Biết lát nữa cùng Cố Thành lên luôn cũng nên."

 

Cố Thành giờ cũng về, theo lý thuyết xe đạp thì giờ về đến nơi mới đúng. Không việc gì trì hoãn .

 

Liễu Nhân Nhân nấu cơm tối xong xuôi, nhưng ông Liễu khăng khăng đòi đợi Cố Thành về ăn cùng, chịu ăn . Cực chẳng , Liễu Nhân Nhân đành đợi cùng cha. Cũng may ở huyện đèn điện, ăn muộn chút cũng .

 

Khi màn đêm buông xuống, cuối cùng Cố Thành cũng về. Ngoài Cố Viêm Viêm, còn chở cả bà Khương Thúy Hoa theo.

 

"Sao bà cũng lên đây?" Đợi cả buổi thấy mấy thằng con trai , ông Liễu trong lòng hụt hẫng.

 

"Nói thừa, ông ốm đau lên hầu hạ thì gì, ông định bắt con gái hầu ông một chắc!" Bà Khương Thúy Hoa mắng yêu ông.

 

Liễu Nhân Nhân vội vàng đỡ lấy đồ đạc tay bà. Xe đạp của Cố Thành cũng thồ bao lớn bao nhỏ.

 

Cố Viêm Viêm gióng xe phía , thấy Liễu Nhân Nhân liền nhảy tót xuống. Đôi chân ngắn cũn cỡn chạy , ôm chầm lấy chân , miệng bi bô: "Mẹ ơi..."

 

Đêm qua và cả ngày hôm nay gặp bố , Cố Viêm Viêm từng xa cha bao giờ nên tủi lắm. Nhóc con hiếm khi bám thế .

 

Liễu Nhân Nhân bế bổng con lên: "Nhớ ?"

 

"Nhớ ạ!" Cố Viêm Viêm gật đầu cái rụp.

 

Tim Liễu Nhân Nhân mềm nhũn, cô xoa đầu con, hỏi: "Ăn cơm con?"

 

Cố Viêm Viêm gật đầu lắc đầu: "Đói đói!"

 

"Lúc cho nó ăn một bát cháo trứng gà ." Bà Khương Thúy Hoa tủm tỉm .

 

Cố Viêm Viêm ăn tối nhưng ảnh hưởng đến việc nó vẫn ăn tiếp. Nhóc con vỗ vỗ cái bụng, như thật: "Đói đói." Nó vẫn ăn cơm.

 

Liễu Nhân Nhân : "Mẹ, mau nhà ăn cơm , cha cứ nằng nặc đòi đợi về ăn cùng đấy."

 

 

Loading...