Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 181: Về thôn

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:44:35
Lượt xem: 42

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đạo lý đối nhân xử thế là , qua mới toại lòng .

 

Thím Chu sớm để ý động tĩnh nhà hàng xóm, Liễu Nhân Nhân về huyện ở. Vốn thím định sang tìm cô, nhưng sáng nay thấy Cố Thành đưa một ông cụ ngoài dạo. Tưởng bố chồng Liễu Nhân Nhân lên chơi nên thím ngại, chẳng dám sang phiền.

 

Lúc thấy Liễu Nhân Nhân, thím liền tít mắt kéo cô nhà, ướm hỏi: "Thím bên tiếng động là cháu về . Sao, đợt định ở hẳn đây ?"

 

Nếu đón cả bố chồng lên?

 

"Cũng chắc ạ... chắc ít bữa nữa cháu về quê thôi." Liễu Nhân Nhân đáp.

 

Một sớm một chiều cô thật sự thể chuyển hẳn lên huyện sống . Ở quê còn vườn rau, còn đàn gà, đàn thỏ, Liễu Nhân Nhân tiếc nỡ bỏ. Ở huyện, cái gì cũng tiêu tiền, tự do thoải mái như ở quê .

 

"Vậy cháu..." Thím Chu ngập ngừng, "Sáng nay thím thấy chồng cháu cùng một ông cụ, đấy là bố chồng cháu hả?"

 

Liễu Nhân Nhân : "Không ạ, đấy là cha đẻ cháu. Mấy hôm ông ốm, lên huyện khám bệnh, tiện thể ở nhà cháu vài hôm. Mẹ cháu cũng lên cùng."

 

Thím Chu vỡ lẽ: "Hóa là thế, thím cứ tưởng..." Thím cứ tưởng ở quê mất mùa đói kém quá, bố chồng Liễu Nhân Nhân chịu nổi nên dọn lên huyện ở cùng con trai.

 

Ngưng một chút, thím Chu nuốt lời định , sửa : "Vợ chồng cháu hiếu thảo thật đấy."

 

Chẳng , đón cả cha vợ lên huyện chữa bệnh, đừng ở quê, ngay cả thành phố cũng chẳng mấy ông con rể đến mức .

 

Liễu Nhân Nhân trừ, lảng sang chuyện khác: "À thím ơi, nhà cháu mới dỡ ít khoai lang, biếu thím một rổ ăn lấy thảo..."

 

Vừa , Liễu Nhân Nhân lật tấm vải che rổ . Lời dứt thím Chu ngắt lời.

 

"Ôi trời đất ơi..." Thím Chu thấy rổ khoai lang tươi rói thì kinh ngạc thôi, "Sao mùa khoai lang dỡ ?"

 

Mọi năm đến cuối tháng Tám, sang tháng Chín mới khoai lang mới. Giờ mới đầu tháng Bảy. Hơn nữa, năm nay hoa màu ngoài đồng sắp c.h.ế.t khô cả . Lấy khoai lang tươi ngon, củ to thế ?

 

Liễu Nhân Nhân đáp tỉnh bơ: "Cháu trồng trong vườn ở quê mà, năm nay lập xuân cháu gieo . Trồng cũng ít nên dỡ sớm ăn dần."

 

Cô đời nào để lộ chuyện ông Hoàng trồng khoai trộm núi. Huống hồ, Liễu Nhân Nhân đúng là trồng ít khoai trong sân, đất đai màu mỡ dễ chăm sóc nên đến giờ khoai phát triển cũng khá. Tầm gần tháng nữa chắc cũng dỡ .

 

Thím Chu thì ngưỡng mộ mặt: "Ở quê đất trồng rau sướng thật." Thảo nào, sáng nay thím ngửi thấy mùi khoai nướng thơm phức, lúc còn thấy lạ.

 

Thời buổi thiếu thốn, đang mất mùa, chẳng ai chê khoai lang cả.

 

Thím Chu vui vẻ nhận rổ khoai, hỏi Liễu Nhân Nhân: "Vẫn như khi, thím lấy hàng đổi với cháu nhé?"

 

Liễu Nhân Nhân lắc đầu: "Thôi thím ạ, chỗ khoai cháu biếu thím ăn thôi."

 

"Thế thì ngại c.h.ế.t..." Thím Chu bất ngờ. Dù thế nào thì khoai lang cũng là lương thực, một rổ khoai giờ giá trị ít tiền .

 

Liễu Nhân Nhân : "Thím ngày thường cũng giúp đỡ cháu nhiều, chút quà mọn đáng là bao."

 

Không nán lâu, biếu đồ xong Liễu Nhân Nhân về.

 

Ở nhà, bà Khương Thúy Hoa rảnh rỗi chân tay, đang hì hục cuốc xới mảnh vườn trong sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-181-ve-thon.html.]

 

"Mảnh đất bỏ phí quá, xới lên cho con trồng thêm ít rau."

 

Liễu Nhân Nhân: "..."

 

Thấy hăng say quá, cô cũng chẳng nỡ bảo bà là đất thu hoạch rau tề xong, cần để ải một thời gian.

 

Bà Khương Thúy Hoa cũng giống ông Liễu Lai Phúc, căn bản là yên . Trong mắt bà cũng là việc, bà ở đây, từ giặt giũ nấu nướng đến trông con... việc gì cũng đến tay, nhoay nhoáy. Khiến Liễu Nhân Nhân đ.â.m rảnh rỗi chẳng việc gì .

 

Thấm thoắt qua mấy ngày. Nhờ tĩnh dưỡng, bệnh tình của ông Liễu đỡ nhiều.

 

Sáng nay, ông Liễu sốt ruột chờ nữa, thu dọn đồ đạc nằng nặc đòi về.

 

"Cứ ở lì đây nữa chắc cha mốc lên mất." Huyện thì thật đấy, nhưng ông việc , cả ngày ở nhà ăn , ông Liễu chán ngấy .

 

Bà Khương Thúy Hoa cũng bảo: "Nhân Nhân , cha con cũng đỡ , ở nhà còn bao việc, cha thu xếp về thôi."

 

Hai ông bà cũng thể ở mãi nhà con gái , bất tiện lắm, ảnh hưởng đến gian riêng tư của vợ chồng son.

 

Liễu Nhân Nhân khuyên mãi , đành bảo: "Cha ăn trưa xong hẵng về ạ?" Cố Thành giờ , đưa ông bà về thôn .

 

Bà Khương Thúy Hoa xua tay: "Thôi, cha về luôn bây giờ, trưa nắng lắm."

 

Giờ trong thôn xe bò lên huyện, ông bà chỉ thể bộ về. Cũng may mang vác gì nặng, cũng đỡ mệt.

 

Liễu Nhân Nhân trông con, cũng thể đưa bố về tận làng Liễu. Nghĩ ngợi một chút, cô tủ lấy mấy thứ: một gói đường đỏ, một gói táo đỏ, hai cân mì sợi và một lon sữa mạch nha.

 

"Mẹ, mấy thứ mang về cho cha tẩm bổ." Liễu Nhân Nhân nhét đồ túi xách của bà Khương Thúy Hoa.

 

Bà đành nhận lấy, dặn dò: "Việc ở nhà con đừng lo, hôm nào bảo cha con tạt qua cuối thôn ngó nghiêng cho. Ông việc con cứ yên tâm."

 

Ông nhà mới ốm dậy, bà cũng chẳng dám để ông đồng việc nặng, tiện thể sai ông sang nhà con gái cho gà ăn, chăm vườn rau. Kiếm chút việc cho ông , đỡ tơ tưởng đến ruộng đồng.

 

Nói xong, bà Khương Thúy Hoa nắm tay con gái, thấm thía dặn dò: "Đừng cứ nhớ thương chuyện về thôn mãi, ở huyện sống cho với thằng Thành."

 

Tuy con gái con rể ở quê sống cũng tệ, nhưng so với thành phố thì vẫn kém xa.

 

Liễu Nhân Nhân bất đắc dĩ: "...Con , việc nhà phiền cha , hôm nào rảnh con về thăm hai ."

 

Thực cô cũng mâu thuẫn. Một mặt, ở huyện đúng là yên tĩnh hơn, tiện cho Cố Thành . Chứ để ngày nào cũng đội nắng về, cô cũng xót. Mặt khác... cô tiếc của cải ở quê.

 

Xem nghĩ cách vẹn cả đôi đường mới .

 

Thu dọn đồ đạc xong xuôi, Liễu Nhân Nhân tiễn bố cửa.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

"Mẹ ơi..." Thấy ông bà ngoại , mắt Cố Viêm Viêm ngơ ngác. Nhóc con thường xuyên ở nhà bà ngoại nên quấn quýt bên nhà họ Liễu.

 

Liễu Nhân Nhân xoa đầu con, bảo: "Ông bà ngoại về nhà , hôm nào rảnh đưa con về thăm ông bà nhé."

 

 

Loading...