Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 182: Xe đạp

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:44:36
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đôi mắt đen láy của Cố Viêm Viêm đảo qua đảo , vẻ hiểu lắm. Một lúc lâu , nhóc con mới : "Mẹ ơi, về nhà..."

 

Thằng bé ở huyện bao giờ, nên trong mắt Cố Viêm Viêm, làng Liễu mới là nhà của nó.

 

Liễu Nhân Nhân , bảo: "Đây cũng là nhà của chúng mà, chúng sẽ ở đây với bố."

 

Cố Viêm Viêm nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ ngợi. Thật , chỉ cần ở bên bố , thì ở cũng thế. Với trẻ con mà , chẳng khác là mấy. Cùng lắm là chơi với mấy đứa bạn ở quê thôi.

 

Thấy con lóc ỉ ôi, dễ dàng chấp nhận sự thật, Liễu Nhân Nhân cũng thấy mừng thầm. Nhóc con yếu đuối như cô tưởng.

 

Tuy nhiên, im lặng một lúc, Cố Viêm Viêm vẫn nhớ đến một chuyện. Nhóc chu cái miệng nhỏ lên: "Cún con..."

 

Với nó, con ch.ó vàng nhỏ lớn lên cùng nó cũng là nhà.

 

Liễu Nhân Nhân khựng : "...Chờ rảnh, đón cún con lên nhé." Kể con ch.ó giữ nhà cũng .

 

Buổi trưa, Cố Thành về ăn cơm thấy bố vợ , bất ngờ.

 

"Cha về hả em?"

 

Liễu Nhân Nhân ừ một tiếng: "Cha khỏi bệnh nên ở thêm, ăn sáng xong một lúc là thu dọn đồ đạc về luôn."

 

Cố Thành buột miệng hỏi: "Thế bao giờ về?"

 

Liễu Nhân Nhân liếc : "Anh thích ở quê ?"

 

"Cũng , ở cũng thế." Cố Thành dửng dưng.

 

Liễu Nhân Nhân tủm tỉm: "Cứ ở huyện ạ, giờ cha rảnh rỗi giúp trông nhà , chuyện ở quê cứ nhờ ông bà là ."

 

Tạm thời cô về làng Liễu, trong thôn dạo thiếu nước trầm trọng. Nhà cô cái giếng, ở quê ngày nào cũng gõ cửa xin nước. Chuyện vốn chẳng gì, nhưng lâu dần đ.â.m thiếu ý tứ.

 

Liễu Nhân Nhân đang nấu cơm trong bếp. Nhà cô ăn uống sung túc, hôm món gà rừng kho tàu. Có ngửi thấy mùi thơm, chạy tót đến cửa bếp dòm qua khe cửa. Phải đến khi con ch.ó vàng sủa báo động Liễu Nhân Nhân mới .

 

Một hai , nhưng lâu ngày trong thôn thế nào cũng lời tiếng . Liễu Nhân Nhân cũng thể vì chuyện mà sống khổ sở gặm rau dại, vỏ cây như dân làng . Cho nên, hiện tại ở huyện vẫn tự do thoải mái hơn.

 

Cố Thành ý kiến, cũng xong.

 

Liễu Nhân Nhân nghĩ ngợi hỏi: "À đúng , cách nào kiếm thêm một cái phiếu xe đạp nữa ?"

 

Cô tính , nếu bỏ đồ đạc ở quê... thì đành chạy chạy hai bên. Cô thể ban ngày về thôn, tối lên huyện ngủ. Nghe thì phiền, nhưng nếu xe đạp thì tiện hơn nhiều. Xe đạp ở nhà Cố Thành dùng , chỉ còn cách mua thêm một chiếc nữa.

 

Trước ở quê, nhà hai cái xe đạp sợ ghen ăn tức ở. ở huyện thì khác... Đóng cửa , ai nhà mấy cái xe? Huống hồ đây là khu tập thể cán bộ công nhân viên, điều kiện các nhà đều khá giả, nhà hai xe đạp cũng chẳng hiếm.

 

Cố Thành vốn định mua thêm xe, đáp ngay chút do dự: "Chiều hỏi xem ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-182-xe-dap.html.]

 

Liễu Nhân Nhân cứ tưởng thời buổi xe đạp khó mua. Giống , chắc đợi mươi bữa nửa tháng mới tin. Không ngờ ngay chiều hôm đó, Cố Thành dắt một chiếc xe đạp mới coóng về nhà.

 

Liễu Nhân Nhân kinh ngạc: "Nhanh thế mua á ?"

 

Cố Thành gật đầu, giải thích: "Có đồng nghiệp khéo phiếu xe đạp, mượn dùng , tháng xưởng chỉ tiêu phiếu xe đạp, xin sẽ trả cho ."

 

Phiếu xe đạp là Cố Thành dùng lương thực đổi với đồng đội cũ. Giờ ở xưởng cũng gần hai năm, chắc chắn xin một cái phiếu, đến lượt .

 

Tan , Cố Thành ghé qua Cửa hàng bách hóa, thấy xe đạp nên mua luôn một chiếc.

 

Liễu Nhân Nhân vui mặt: "May thật đấy."

 

Rau xanh mang từ quê lên ăn hết. Mỗi Liễu Nhân Nhân Cung Tiêu Xã, bên trong khoai tây thì cũng là củ cải, ăn phát ngán lên .

 

Tối nay, Liễu Nhân Nhân chỉ ốp mấy quả trứng. Trong nhà mì sợi, cô nấu mấy bát mì. Thêm chút sốt vừng trộn đều lên là ăn . Vừng là thím Chu cho mấy hôm , chiều nay cô rang xay một hũ sốt vừng.

 

Không ngờ đầu thành công. Sốt vừng thơm lừng, béo ngậy, vị ngon. Mì trộn sốt vừng ăn cũng miệng. Hai bố con Cố Thành ăn ngon lành.

 

Thấy họ ăn ngon miệng, Liễu Nhân Nhân bảo Cố Thành: "Sáng mai em đưa Viêm Viêm về làng Liễu một chuyến, trưa về , về nhà ăn cơm thì cứ luộc ít mì, trộn sốt vừng mà ăn."

 

Có lẽ vì phiền, Cố Thành thích về nhà ăn trưa. mai Liễu Nhân Nhân về quê... Trưa nắng thế cô thể nào chạy về kịp nấu cơm cho . Đành để tự túc . Luộc bát mì nhanh mà, Cố Thành về nhà ăn cơm trưa chắc chắn kịp. Nhà gần xưởng, đạp xe vèo cái là tới.

 

"Được." Cố Thành từ chối, ăn cơm ở nhà đúng là yên tĩnh thật.

 

Mùa trời sáng sớm, mới hơn 5 giờ sáng trời tờ mờ.

 

Thấy Cố Thành dậy chạy bộ, Liễu Nhân Nhân cũng dậy theo. Hôm nay về quê, sớm cho đỡ nắng.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Biết hôm nay con cô về quê, chạy bộ xong, Cố Thành lắp thêm cái ghế trẻ em chiếc xe đạp mới mua hôm qua. Thế chở Cố Viêm Viêm tiện hơn hẳn.

 

Ăn sáng xong, Liễu Nhân Nhân chở con trai cửa. Tối về nên mang theo gì cả.

 

Mới vắng mấy ngày mà hoa màu ngoài đồng càng thêm khô héo. Phóng mắt chỉ thấy một màu vàng úa, mà xót xa. Tình hình dù trời mưa ngay thì vụ mùa năm nay... cũng coi như mất trắng.

 

"Ông ơi..."

 

Liễu Nhân Nhân đạp xe thẳng xuống cuối thôn, thấy cổng mở, ông Liễu đang cho gà ăn trong sân.

 

"Về đấy ?" Sáng sớm thấy con gái, ông Liễu giật .

 

"Con về ngó qua chút thôi, tối lên ạ." Liễu Nhân Nhân bế Cố Viêm Viêm xuống xe.

 

Nhóc con chạm đất liền chạy lon ton tìm con ch.ó vàng. Biết về quê, dọc đường thằng bé hưng phấn lắm.

 

 

Loading...