Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 186: Trồng rau
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:44:40
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm bà Khương Thúy Hoa từng than thở với cô một , chính là lo Hoàng Tiểu Nguyệt bầu cái thời điểm nhạy cảm . Nhà họ Liễu dự trữ lương thực nhiều. Đẻ thêm đứa con là thêm một miệng ăn. Nếu giống chị dâu hai sữa nuôi bộ... thì càng khổ sở.
Cố Thành nghĩ ngợi gì đó, nhếch miệng : "Nếu bên cha thiếu lương thực thì mang sang một ít." Số lợn rừng săn đợt cộng với thịt ướp muối đổi hơn một ngàn cân lương thực, cộng thêm chỗ Liễu Nhân Nhân tích trữ ở nhà... Nhà ba bọn họ ăn hai ba năm cũng hết. Bố hai bên nếu gặp khó khăn, giúp đỡ chút đỉnh là chuyện đương nhiên, nhà cũng điều kiện.
Liễu Nhân Nhân giãn đôi mày: "Để xem tình hình thế nào ." Hiện tại đến mức đó, việc gì sẽ mở miệng với cô. Trước mắt cần thiết tiếp tế lương thực.
Số rau Liễu Minh Viễn mang lên cũng nhiều: một bó cần tây, một bó rau muống, cà tím, ngọn khoai lang và mười hai quả trứng gà. Đủ cho nhà cô ăn hai ba ngày. Nói nhiều thực cũng chẳng nhiều nhặn gì, Liễu Nhân Nhân mang sang biếu thím Chu nữa.
Có lẽ do cuộc sống ở huyện quá nhàm chán, sáng hôm ăn sáng xong, Liễu Nhân Nhân đạp xe chở Cố Viêm Viêm về làng Liễu. Cô định bụng thu hoạch hết rau trong vườn, xới đất trồng lứa mới. Có thời gian thì lên núi đào ít rau dại.
Người nhà họ Liễu còn đang nuôi hộ cô một con lợn. Liễu Nhân Nhân cũng thể phó mặc cho họ . Ở quê, việc nuôi lợn ngày càng khó khăn với dân làng.
Lần về nhà, Liễu Nhân Nhân bà Khương Thúy Hoa than thở trời hạn quá, núi giờ chẳng còn rau dại mà đào. Đừng rau dại, mấy ngọn núi quanh đây đến vỏ cây ăn cũng bóc sạch. Dân làng năm nay mất mùa nên sức tích trữ rau dại, vỏ cây, sợ cái mà ăn.
Liễu Nhân Nhân đó cũng phơi khô mấy bao tải rau dại, lúc chuyển lên huyện cô mang sang nhà đẻ để thức ăn cho lợn. dân làng còn sắp c.h.ế.t đói đến nơi, lấy rau thừa cho lợn ăn? Nghe cô bảo, trong thôn giờ nhà còn nuôi lợn đếm đầu ngón tay.
Về đến làng Liễu, Liễu Nhân Nhân ghé qua nhà đẻ . Cô mang theo một gói đường đỏ, một gói bánh táo, một khúc vải và mười cân bột ngô. Bánh táo và bột ngô là biếu bố . Đường đỏ, vải vóc là mua hộ Hoàng Tiểu Nguyệt.
Khúc vải là hàng cô mua ở Cửa hàng bách hóa mấy hôm . Liễu Nhân Nhân thật thà : "Vải một chút, lem màu khác thôi, ảnh hưởng gì đến việc may quần áo chị."
Không ngờ cô em chồng mua vải nhanh thế, Hoàng Tiểu Nguyệt hớn hở: "Có vải là lắm , hết bao nhiêu tiền? Chị gửi em." Vải vóc vốn khó mua, vải chất lượng thế đến thành phố còn chẳng chê, gì nhà quê, cầu còn chẳng .
Liễu Nhân Nhân giá thật. Hoàng Tiểu Nguyệt sững sờ: "Rẻ thế á em?"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Người nhà quê bọn họ bình thường mua miếng vải, tích tiền gom phiếu vải, vất vả vô cùng. Không ngờ vải cần phiếu mà giá rẻ bèo thế .
Liễu Nhân Nhân gật đầu: "Cũng là nhờ quen mới mua đấy chị." Vải là để bán nội bộ cho nhân viên Cửa hàng bách hóa, nếu nhờ con dâu thím Chu là Bạch Tĩnh, Liễu Nhân Nhân mua giá hời thế.
Hoàng Tiểu Nguyệt đưa tiền cho Liễu Nhân Nhân, cảm kích : "Nhân Nhân , cảm ơn em nhiều lắm." Tuy Liễu Nhân Nhân rõ nhưng cô tự hiểu, vải rẻ thế ai cũng mua .
Liễu Nhân Nhân : "Chị ba khách sáo gì, ngày thường chị cũng giúp em nhiều mà." Lần còn cho cô cả trăm cân khoai lang, đủ để đổi mấy khúc vải .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-186-trong-rau.html.]
Hoàng Tiểu Nguyệt đầu m.a.n.g t.h.a.i nên coi trọng đứa con trong bụng, cũng chịu khó chi tiền cho con. Không chỉ cô, ông Hoàng Cùi tin cũng mừng lắm. Hôm qua Liễu Minh Viễn sang làng Song Khê báo tin vui cho bố vợ. Lúc về mang theo hai mươi cân bột mì trắng, hai cân mật ong, một cân đường đỏ. Ông còn lén dúi cho con rể một trăm đồng bảo đưa cho con gái. Có thể thấy con gái bầu, ông Hoàng vui mừng khôn xiết.
Hoàng Tiểu Nguyệt mới thai, bà Khương Thúy Hoa cho con dâu ngoài việc, bắt ở nhà nghỉ ngơi. Huống hồ giờ ngoài đồng cũng chẳng việc gì .
Đưa đồ xong, Liễu Nhân Nhân chuyện vài câu . Mọi trong nhà đều kiếm ăn cả, chỉ bà Khương Thúy Hoa ở nhà trông lũ trẻ. Liễu Nhân Nhân định lên núi đào rau dại.
Bà Khương Thúy Hoa lườm cô: "Hôm nay nóng thế , con đừng hành xác nữa, núi gì còn rau dại mà đào."
Giờ lên núi đào rau dễ, mòn cả mấy quả núi chắc một gùi. Đi cả ngày trời mệt đứt , năng lượng tiêu hao nhiều càng nhanh đói. Công sức bỏ bõ bù năng lượng, thà ở nhà ngủ còn hơn. Tất nhiên nghĩ thế nhiều, dân làng đa phần cần cù chịu khó, ai ăn núi lở.
Liễu Nhân Nhân sắc trời, mặt trời chói chang đúng là thích hợp ngoài. Xem hôm nay đào rau .
Liễu Nhân Nhân bảo: "...Thế lát nữa con về nhà dọn vườn ."
Bà Khương Thúy Hoa gật đầu, thở dài: "Nhân Nhân , chuyện với con."
Liễu Nhân Nhân ngẩn : "Có chuyện gì cứ thẳng ạ."
Bà Khương Thúy Hoa rầu rĩ: "Thời tiết quái dị thật, sông ngòi cạn trơ đáy, chẳng giếng nước còn cầm cự bao lâu. Chập tối hôm qua cha con xuống cuối thôn gánh nước tưới vườn cho con. Có theo cha con sang bên đấy xin nước, lẽ do xin nước đông quá, cha con lời qua tiếng với , suýt nữa thì đ.á.n.h ."
Liễu Nhân Nhân giật : "Họ lấy nước thì cứ để họ lấy thôi, cha cãi với ?"
Bà Khương Thúy Hoa chép miệng: "Thì đấy, lấy nước mãi thôi, cha con ngứa mắt mới vài câu."
Liễu Nhân Nhân cũng đau đầu, cô chuyển lên huyện ở một phần cũng vì vấn đề nước nôi . Thời điểm nhạy cảm , cho lấy nước thì . bên nhà cô còn vườn rau, còn ruộng khoai, giờ ở thì thể khóa cổng. Nếu đồ đạc bên trong chắc trộm sạch sành sanh.
Liễu Nhân Nhân cân nhắc: "Hay là con trồng rau nữa?" Qua một thời gian nữa dỡ nốt khoai lang, nếu trồng rau thì vườn tược sẽ trống trơn. Chỉ là... đất bỏ hoang thì phí.
Bà Khương Thúy Hoa tán thành: "Mẹ thấy đấy, giờ giếng cũng chẳng còn nhiều nước, chịu nổi ngày nào cũng gánh tưới ."