Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 187: Bất mãn
Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:44:41
Lượt xem: 40
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Liễu Nhân Nhân: “...”
Thôi thì, cùng lắm cô lén lấy rau từ hệ thống ăn, cũng nhất thiết cứ tự trồng.
Bà Khương Thúy Hoa thở dài: “ là sợ cái gì thì cái đó đến, ngờ chị dâu ba con t.h.a.i đúng lúc .”
Mắt thấy đồng ruộng năm nay mất trắng, giờ ai dám đẻ con cơ chứ! Nhà trong thôn... lỡ dính bầu cũng chẳng dám giữ. Mấy tháng nay, bà Khương Thúy Hoa bao nhiêu chuyện, nhà nào con dâu m.a.n.g t.h.a.i là đưa bệnh viện bỏ ngay. Có nhà điều kiện kém, tự uống t.h.u.ố.c phá t.h.a.i ở nhà, m.á.u me lênh láng. Thậm chí sinh cũng nuôi... Tóm , bà Khương Thúy Hoa mà rùng , dám kể chi tiết cho con gái.
Liễu Nhân Nhân suy nghĩ một chút : “Mẹ , trong nhà nếu khó khăn gì cứ bảo con.” Dù thế nào nữa, con thì sinh cho t.ử tế.
Bà Khương Thúy Hoa an ủi: “Chuyện hẵng tính, hiện giờ trong nhà cũng đến mức sống nổi.” Bà thấy may mắn vô cùng vì hồi đó lời con gái, dốc hết vốn liếng mua lương thực dự trữ. Nếu ... tình cảnh nhà họ Liễu cũng chẳng khá hơn dân làng là bao. Tuy giờ cũng chật vật, nhưng c.ắ.n răng chịu đựng thì vẫn qua ngày .
Cái t.h.a.i của Hoàng Tiểu Nguyệt đến bất ngờ, nhưng đây là đứa con đầu lòng của con trai út, dù thế nào bà Khương Thúy Hoa cũng thể mở miệng bảo bỏ. Người già ai chẳng mong con cháu đề huề.
Chỉ là...
Bà Khương Thúy Hoa sực nhớ điều gì, phàn nàn với con gái: “Nhà thêm là chuyện vui, cha trong lòng đều mừng, nhưng chị dâu cả của con... Mẹ thấy dạo nó cứ xầm xì cái mặt, e là vui.”
Nhà đông là thêm miệng ăn, lương thực chỉ bấy nhiêu, thêm ăn thì những khác bớt khẩu phần. Tuy Hoàng Tiểu Nguyệt mới mang thai, nhưng bầu bí thì thỉnh thoảng cũng tẩm bổ, cải thiện bữa ăn. Hồi chị dâu hai t.h.a.i cũng thế, lúc chị dâu cả phản ứng gì. Cũng tại mấy năm nay thiên tai liên miên, chắc sợ đói nên chị dâu cả mới khó chịu.
Liễu Nhân Nhân lo lắng: “Không xảy chuyện gì chứ ?” Nhà đông là thế, dễ va chạm.
Bà Khương Thúy Hoa lắc đầu: “Chỉ là chị dâu cả con bóng gió vài câu mát mẻ thôi.”
Chị dâu hai cũng từng trải qua cảnh nên chắc chắn ngại dám gì. chị dâu cả... thời buổi đói kém mà hai cô em dâu lượt mang thai, trong lòng chị ắt hẳn bất mãn. Dù bản chị cũng hai đứa con, tính thì cũng chẳng thiệt thòi gì về nhân khẩu.
Liễu Nhân Nhân do dự một lát ướm hỏi: “Mẹ , thật con thấy nhà đông khó tránh khỏi va chạm, là... là ở riêng ạ.”
Ra riêng, nhà nào lo nhà nấy, ai đụng chạm ai, đỡ sinh lòng bất mãn, ai cũng chỉ lo vun vén cho gia đình nhỏ của .
“...Cái gì, ở riêng?” Bà Khương Thúy Hoa thảng thốt, “Cái con bé , đang yên đang lành nhắc đến chuyện gì, cha còn sờ sờ đây, riêng cái gì mà riêng.”
Cha còn sống ở riêng, đó là truyền thống từ bao đời nay ở quê. Bà Khương Thúy Hoa cởi mở đến thế, trong nhà hiện tại tuy khó khăn nhưng bà bao giờ ý định cho con cái riêng.
Liễu Nhân Nhân giải thích: “Xa thơm gần thối, ở chung một chỗ đỡ nảy sinh mâu thuẫn. Hơn nữa riêng , các thi hiếu kính cha , hai càng nhàn hạ, hưởng phúc tuổi già chẳng hơn ?” Chứ cứ ôm đồm hết việc đến việc , Liễu Nhân Nhân cũng thấy mệt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-187-bat-man.html.]
“Cái con ranh , bậy.” Bà Khương Thúy Hoa lườm con gái, gắt, “Đừng nhắc chuyện mặt mấy chị dâu con, bọn trẻ các con chỉ thích tự do, cũng nghĩ xem nhà gì điều kiện, nhà cửa thì riêng kiểu gì?”
Hơn nữa, riêng thì nồi niêu xoong chảo bát đĩa sắm thêm bao nhiêu bộ? Người nhà quê lấy tiền mua sắm nhiều đồ đạc thế, ai cũng tiền đồ như con rể bà, nuôi cả gia đình.
Thêm đó, bà Khương Thúy Hoa cảm thấy nhà đông cũng vui, nếu riêng thì bà với ông nhà theo nào? Theo đứa mà theo đứa cũng chẳng xong. Nuôi con dưỡng già, bà Khương Thúy Hoa công cốc nuôi mấy đứa con trai.
Liễu Nhân Nhân định bảo thì cũng chỉ khó khăn lúc đầu thôi, giống như cô hồi mới ở riêng , chuyện sẽ dần. sắc mặt , lời đến miệng nuốt xuống.
Bà Khương Thúy Hoa kiên quyết tính đến chuyện riêng: “Thôi , chuyện đừng nhắc nữa, cha con chắc chắn cũng đồng ý .” Nhà giờ nghèo rớt mồng tơi, lấy gì mà chia.
Liễu Nhân Nhân thấy bà vui thật nên cũng thôi, dù chuyện vốn cũng chẳng liên quan gì đến cô.
Đến trưa, Liễu Nhân Nhân phụ nấu cơm. Con gái về ăn cơm, bữa trưa nhà họ Liễu cũng tươm tất hơn ngày: Bánh ngô trộn rau dại, thịt muối hầm cải thảo miến, trứng xào ớt, rau lang xào, dưa chuột nộm. Còn thêm một mẹt bánh ngô lấy từ nhà ăn tập thể về. Bà Khương Thúy Hoa còn hấp riêng bát trứng cho cháu ngoại.
Bà chiều chuộng hai con Liễu Nhân Nhân, trong nhà cũng ai dám ý kiến gì, bởi ngày thường cô cũng biếu xén đồ đạc cho nhà đẻ. Kể cả cô về ăn chực hàng ngày thì cũng chẳng dám ho he.
Đến giờ cơm, lục tục về. Trời nóng, ai nấy mồ hôi nhễ nhại.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
“Mẹ, con nghỉ hai hôm, trời nắng quá, lên núi nữa khéo say nắng mất.” Chị dâu cả về đến nơi kêu ca với chồng. Thời tiết quỷ quái nóng thật, hơn nữa giờ cũng chẳng đào mấy rau dại, nếu ốm đấy thì tiền t.h.u.ố.c quá tiền cơm.
Nghe , mặt bà Khương Thúy Hoa sầm , nhưng nghĩ con dâu núi vất vả cũng mệt thật, bà im lặng một lát bảo: “Nghỉ một buổi chiều thôi, mai vẫn kiếm ăn, thì lấy gì đổ mồm? Cha chị tuổi cao sức yếu còn chẳng dám nhà ăn nữa là.”
Không lên núi kiếm ăn thì c.h.ế.t đói, nhà đông thế , một ngày tiêu thụ bao nhiêu lương thực?
Chị dâu cả vui, lầm bầm: “Chung quy cũng tại con khổ, chẳng hưởng phúc ngày nào.”
“Chị cái gì?” Bà Khương Thúy Hoa già , tai nghễnh ngãng.
Mặt chị dâu cả khó đăm đăm nhưng cũng điều im miệng, dám cãi tay đôi với chồng. Liễu Nhân Nhân rõ mồn một nhưng cũng chẳng gì, chỉ tổ thêm bực .
Trong bữa cơm, Liễu Nhân Nhân đề cập với cha chuyện trồng rau ở vườn nhà nữa.
Ông Liễu Lai Phúc gạt : “Con cứ kệ đấy, để cha cho.”