Quân Hôn Thập Niên 60: Làm Ruộng, Tích Trữ Lương Thực - Chương 190: Rừng sâu

Cập nhật lúc: 2025-12-05 02:44:44
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạt kê thể nấu cháo cho Cố Viêm Viêm ăn, nhóc con thích món .

 

Cuối cùng, sực nhớ điều gì, Liễu Nhân Nhân hỏi thím Lý: "Thím ơi, ở đây bán nấm khô ạ?"

 

Năm nay trời hạn quá, núi chẳng nấm dại mọc. Chỗ nấm khô tích trữ trong nhà cũng sắp hết . Liễu Nhân Nhân thích ăn mấy loại đồ khô , nhưng núi nấm thì cô cũng dám lấy bừa từ gian . Thứ vốn sẵn ở quê, nếu núi thì Cung Tiêu Xã cũng chịu c.h.ế.t. Không chỗ thím Lý .

 

Thím Lý đáp: "Mấy hôm thì đấy, nhưng mua hết ." Món thành phố cũng chuộng lắm.

 

Thấy Liễu Nhân Nhân vẻ mua, thím Lý bảo: "Hay hàng thím giữ cho cháu nhé?"

 

Liễu Nhân Nhân cũng là khách quen, hai nhà ở gần , giữ chút nấm khô cho cô cũng chẳng . Hơn nữa đồ khô để lâu, lỡ Liễu Nhân Nhân lấy thì thím bán cho khác cũng .

 

Liễu Nhân Nhân khách sáo, gật đầu: "Thế thì cảm ơn thím ạ."

 

Thím Lý xua tay: "Cảm ơn gì, chuyện gì to tát ."

 

Đổi đồ xong, Liễu Nhân Nhân dắt Cố Viêm Viêm về nhà. Trời nắng quá, sợ con say nắng nên cô cho thằng bé ngoài chơi nữa. Mãi đến khi mặt trời xuống núi cô mới để con chơi trong sân.

 

Sân nhà khá rộng, Cố Viêm Viêm ôm quả bóng rổ chạy nhảy tung tăng, hôm qua Liễu Nhân Nhân đón cả con ch.ó vàng lên. Một một chó, một quả bóng rổ cũng đủ chơi cả buổi. Nhóc con cũng chuyện, chỉ chơi ở chỗ đất trống, phá phách gì.

 

Thực trong sân cũng chẳng gì đáng giá, chỉ cần chú ý khoảnh đất trồng rau nhỏ. Chỗ đất hôm bà Khương Thúy Hoa gieo giúp cô một lứa rau tề. Tuy nhiên lẽ do trời nóng quá, mãi vẫn thấy nảy mầm.

 

Mặt trời lặn, Liễu Nhân Nhân tưới nước cho vườn rau. Mấy ngày nữa nếu rau tề vẫn mọc thì cô bỏ luôn, tưới tắm phí nước. Mực nước giếng ngày càng thấp, dùng tiết kiệm thôi.

 

"Mẹ ơi, nóng..." Chơi trong sân một lúc, Cố Viêm Viêm mồ hôi nhễ nhại. Liễu Nhân Nhân lấy khăn lau mồ hôi cho con, múc một bát chè đậu xanh ngâm giếng lên cho thằng bé uống. Cô cho thêm thìa mật ong , chè mát ngọt. Nhóc con uống ngon lành.

 

Cố Thành tan về, thấy con trai đang ghế đẩu hiên nhà, hai tay mũm mĩm bưng cái ca tráng men, mép vẫn còn dính tí chè đậu xanh.

 

"Bố ơi..." Thấy bố về, Cố Viêm Viêm phắt dậy, chân ngắn chạy lon ton đón, chìa cái ca : "Bố, uống..." Trong mắt nó, nóng thì uống chè ngọt mát.

 

Cố Thành về, đúng là nóng bức thật.

 

"Con ngoan!" Con trai hiểu chuyện thế , Cố Thành rạng rỡ, nhấc bổng thằng bé lên. Một tay xách cái gùi buộc xe đạp xuống, trong đó đựng đầy hoa quả.

 

Cố Viêm Viêm thấy nhiều quả thì mắt sáng rỡ: "Bố..."

 

Cố Thành hỏi: "Con ăn quả gì?" Trong gùi dưa hấu, đào mật, lê và cả sung ngọt. Thấy ngón tay múp míp của con chỉ quả đào, Cố Thành lấy một quả rửa sạch đưa cho con.

 

Liễu Nhân Nhân hỏi: "Anh lấy nhiều hoa quả thế?" Muộn thế chắc mua ở Cung Tiêu Xã , mà Cung Tiêu Xã cũng hiếm khi nhiều hoa quả thế .

 

Cố Thành đáp: "Lão Triệu cho mang đến đấy. Chiều nay vườn cây ăn quả chuyến hàng lên huyện, bảo mang cho một gùi ăn thử. Anh bảo năm nay vườn thu hoạch kém nên chỉ biếu thế thôi."

 

Một gùi hoa quả chừng mười cân, thực ít chút nào. Chỉ là so với lượng hai vợ chồng mua ở vườn năm ngoái thì chỗ vẻ khiêm tốn.

 

Nhớ đến Triệu Kiến Quốc, Liễu Nhân Nhân : "Anh Triệu khách sáo thật." Xa xôi thế mà vẫn nhớ gửi hoa quả cho họ. Cũng tại trời nóng quá, chứ thì cả nhà ba năm nay chắc chắn sẽ đến vườn hái quả.

 

Với gùi hoa quả , mấy ngày tới Cố Viêm Viêm tha hồ ăn.

 

Ở nhà mấy hôm, đến chủ nhật Cố Thành nghỉ. Sáng sớm ăn cơm xong, cả nhà thu dọn đồ đạc đạp xe về làng Liễu. Không mang nhiều đồ nên ba chung một xe.

 

Về đến làng, họ ghé qua nhà ông bà ngoại . Mấy em nhà họ Liễu đang chuẩn lên núi kiếm ăn, Cố Thành cũng theo. Liễu Nhân Nhân định gửi Cố Viêm Viêm ở đó lên núi chăm sóc ruộng khoai lang. bà Khương Thúy Hoa ngăn , bảo dạo núi yên .

 

Liễu Nhân Nhân ngạc nhiên: "...Lại chuyện gì thế ?"

 

Bà Khương Thúy Hoa thở dài: "Cũng chẳng chuyện gì to tát, hai hôm hai em nhà gan to tày trời, dám mò tận rừng sâu tìm rau dại."

 

Bà hạ giọng: "Đến tối mịt hai em vẫn về, trưởng thôn huy động dân quân, dẫn một toán lên núi tìm suốt đêm."

 

Người mất tích trong thôn là chuyện lớn, dù là rừng sâu cũng tìm, sống thấy , c.h.ế.t thấy xác.

 

Liễu Nhân Nhân: "Tìm ?"

 

Bà Khương Thúy Hoa thở dài: "Tìm cả đêm mới thấy, nhưng mà... hai em cả ." Mất tích trong rừng sâu cả đêm, nguy hiểm thế nào ai cũng đoán . Sáng hôm qua khiêng hai cái xác xuống núi, t.h.i t.h.ể còn nguyên vẹn.

 

Bà Khương Thúy Hoa nghĩ mà rùng : "Tội nghiệp nhà , mỗi hai mụn con trai, giờ cả đôi." Đối với gia đình đó, đây chẳng khác nào tai họa ngập đầu, nhà cửa tan nát.

 

Liễu Nhân Nhân mà sởn gai ốc: "Đáng sợ quá." Không ngờ rừng sâu nguy hiểm đến thế, thảo nào... Cố Thành săn nào cũng chỉ dám loanh quanh bìa rừng.

 

"Chứ còn gì nữa!" Bà Khương Thúy Hoa than vãn, "Chẳng gan chúng nó to cỡ nào mà hai cũng dám xông rừng sâu!" Chắc tại tuổi trẻ trải sự đời, chỉ lớn dọa nạt về sài lang hổ báo chứ thấy tận mắt bao giờ. Chứ thế hệ các bà thì thách kẹo cũng chẳng dám.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/quan-hon-thap-nien-60-lam-ruong-tich-tru-luong-thuc/chuong-190-rung-sau.html.]

Vụ việc ... dọa cho đám thanh niên trong thôn sợ mất mật. Chứ thì... chuyện sớm muộn gì cũng xảy . Đói quá hóa liều mà.

 

Bà Khương Thúy Hoa giọng khản đặc: "Trưởng thôn bảo, ai còn dám rừng sâu, thôn sẽ cử mạo hiểm tìm nữa ."

 

Tuy tìm xác hai em, nhưng cái giá trả cũng đắt, đội tìm kiếm mấy thương khá nặng. Thế nên ông Liễu Trường Toàn mới . Tự bậy thể bắt khác gánh hậu quả .

 

Liễu Nhân Nhân hiểu ý, nhưng thắc mắc: " chuyện liên quan gì đến việc con lên núi ạ?"

 

Cô chỉ định lên chăm ruộng khoai thôi, chạy tót rừng sâu . Không thể vì chuyện mà cấm dân làng lên núi chứ?

 

Bà Khương Thúy Hoa lườm cô: "Mẹ sợ con một an thôi, mấy con giờ rủ thành nhóm đấy."

 

Tóm , vụ đó lòng hoang mang. Nếu vì miếng ăn thì chẳng ai bén mảng lên núi.

 

Liễu Nhân Nhân sợ, nhưng cô cũng cố chấp đòi nữa, bởi vì... Hoàng Tiểu Nguyệt định hôm nay về nhà đẻ một chuyến. Từ lúc t.h.a.i cô ở nhà dưỡng thai, về làng Song Khê nào. Tuy Liễu Minh Viễn báo tin nhưng Hoàng Tiểu Nguyệt vẫn tự về thăm cha. Hơn nữa cô bàn với bố chồng, sẽ ở bên hai ngày.

 

Trời nóng quá, bà Khương Thúy Hoa yên tâm để con dâu một . Bà đang định đích đưa . Liễu Nhân Nhân thấy thế liền bảo: "Mẹ, để con đưa chị ba ? Tiện xe đạp."

 

Bà Khương Thúy Hoa nghĩ xe đạp đúng là tiện hơn, con dâu xe cũng đỡ mệt. Bà khách sáo với con gái, chuẩn năm cân bột ngô, hai mươi quả trứng gà cho Hoàng Tiểu Nguyệt mang về nhà đẻ. Con dâu mang đồ từ nhà đẻ về, bà cũng để con dâu về tay .

 

Đi nửa đường, Hoàng Tiểu Nguyệt đột nhiên bảo Liễu Nhân Nhân: "Nhân Nhân, đến làng Song Khê chị dẫn em lên núi đào rau dại nhé?"

 

Thực cũng nhất thiết về nhà đẻ, nhưng ở nhà mãi buồn chân buồn tay, trong thôn giờ cũng chẳng việc đồng áng gì . Hoàng Tiểu Nguyệt rảnh rỗi nên ngoài dạo.

 

Liễu Nhân Nhân ngẩn : "...Thế chị? Người dị nghị ?"

 

Hoàng Tiểu Nguyệt là làng Song Khê, về làng đào rau là chuyện bình thường. Liễu Nhân Nhân là lạ, thời buổi khó khăn , thôn nào cũng tâm lý bài ngoại, sợ ngoài tranh cướp miếng ăn. Liễu Nhân Nhân đào rau thật, nhưng nếu gây mất đoàn kết... thì thôi, cô thích phiền phức.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt gạt : "Chị dẫn em chỗ vắng , ." Làng Song Khê nhiều núi ít , rau dại hiếm như làng Liễu. Nhà ai chẳng họ hàng xa gần, chỉ cần quá đáng thì cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Huống hồ giờ dân làng Song Khê đa phần đang đồng, lên núi chẳng gặp ai .

 

Liễu Nhân Nhân vẫn từ chối: "Thôi chị ạ, chị đang bầu bí, đừng lên núi gì cho mệt."

 

Điều kiện y tế kém, bà bầu mà say nắng thì phiền phức lắm. Liễu Nhân Nhân vì mớ rau dại mà để chị dâu vất vả leo trèo. Nhỡ xảy chuyện gì cô gánh nổi trách nhiệm.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt xòa: "Có t.h.a.i thôi mà, gì đến mức , đàn bà con gái trong thôn chửa vượt mặt vẫn việc ầm ầm đấy thôi? Chị chỉ đào rau chứ việc nặng , . Với , trời nóng thế lên núi còn mát hơn ở nhà."

 

Liễu Nhân Nhân nhẹ: "Thôi chị, lát nữa em còn về mà." Đợi đến trưa mới về làng Liễu thì nắng vỡ đầu.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Cô nghĩ, nếu đào rau cùng Hoàng Tiểu Nguyệt ở làng Song Khê, kiểu gì ông Hoàng cũng giữ ăn cơm trưa. Cô là ngoài, ngại ăn cơm nhà lắm. Thế nên lát nữa đưa chị dâu về đến nơi là cô chuồn luôn.

 

Đến làng Song Khê, Hoàng Tiểu Nguyệt đồng tìm cha . Trời hạn hán quá, dân làng đang tất bật gánh nước. Hệ thống sông ngòi ở đây hơn làng Liễu nhưng cũng chịu nổi sức gánh nước tưới ruộng mỗi ngày. Con sông ven đường sắp cạn khô, Liễu Nhân Nhân ngửi thấy mùi bùn sình bốc lên nồng nặc.

 

Thấy con gái về, ông Hoàng mừng lắm, xin phép đội trưởng cho nghỉ buổi sáng.

 

"Sức khỏe thế nào con?" Ông Hoàng bưng hai bát nước đường mật ong, xoa tay phấn khởi. Ông chỉ mỗi cô con gái rượu, tất nhiên quan tâm đến đứa cháu ngoại trong bụng.

 

Hoàng Tiểu Nguyệt : "Cha đừng lo, bác sĩ bảo thứ đều ạ."

 

Ông Hoàng tít mắt: "Thế thì , con ăn gì? Để cha nấu cho." Nhà đàn bà, con gái lấy chồng, ông Hoàng giờ tự cơm nước.

 

Lúc mới đến 9 giờ sáng, đến bữa cơm. Hoàng Tiểu Nguyệt bảo: "Chưa cần cha, con đói. À đúng ... con định ở nhà chơi hai ngày."

 

Ông Hoàng ngạc nhiên: "...Thế hỏi ý kiến bố chồng với thằng Minh Viễn ?" Con gái về chơi ông mừng quá chứ, nhưng gái chồng, gì cũng bàn bạc với nhà chồng.

 

"Tất nhiên ạ, đều đồng ý cả." Hoàng Tiểu Nguyệt đáp. Ông Hoàng càng vui hơn.

 

Liễu Nhân Nhân uống xong bát nước, dậy xin phép về.

 

Ông Hoàng khách khí giữ : "Ở ăn cơm trưa hẵng về cháu?"

 

Liễu Nhân Nhân khéo léo từ chối: "Thôi ạ, nhà cháu còn việc, cháu về đây."

 

Hoàng Tiểu Nguyệt ý cô em chồng nên nài ép, chỉ bảo cha lấy cho Liễu Nhân Nhân hai mươi cân khoai lang.

 

Cô đưa túi khoai cho Liễu Nhân Nhân: "Mang về cho Viêm Viêm ăn, khoai nhà trồng em đừng khách sáo. Với ..." Cô thì thầm: "Cha chị trồng thêm một lứa khoai núi , đến lúc đó ăn hết ."

 

Đất núi màu mỡ, ông Hoàng tiếc của nên thu hoạch xong là gieo luôn lứa mới. Dù một ông ăn chẳng hết bao nhiêu lương thực, trồng khoai vẫn chắc bụng hơn. Liễu Nhân Nhân phục ông sát đất, nhận túi khoai cảm ơn đạp xe về.

 

Đi nửa đường, thấy gì mà Liễu Nhân Nhân đột ngột dừng xe . Cô thấy bên vệ đường cái mương nước, bên cạnh là đống cỏ dại... Nhìn kỹ thì thấy trong đống cỏ lúc nhúc châu chấu, mà da đầu tê rần. Lũ châu chấu chen chúc , bò lổm ngổm gặm nát đám cỏ.

 

 

Loading...